Chương 6: Không gian riêng tư. (1)
Bọn họ có khả năng làm những gì?
Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, sợ đến mức vội vàng kêu lên: “Chu Dũ, vì sao anh lại thổi tắt đèn?”
Chu Dũ nhìn qua đèn dầu trên cửa sổ phía bên trái, "Đâu có thổi.”
Đây là một cây đèn dầu đen tuyền bằng thiết đúc, lớn cỡ bàn tay, cán đèn to cỡ một ngón tay cái, tim đèn được xoắn bằng bông gòn đã bị đứt và cháy đen cứng cho cho nên ngọn lửa dường như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng nó vẫn cứ liều mạng mà cháy sáng lên.
Lúc này, Mạc Như lập tức ngồi bật dậy, “Chu Dũ, thật là bất ngờ!”
Chu Dũ bị cô làm cho có chút khẩn trương, nhanh chóng ngồi dậy xem cô, "Chuyện gì vậy?”
Mạc Như lộ ra vẻ mặt mừng như điên, không phải cô không kìm chế được mà thật sự là quá bất ngờ ngoài ý muốn, quá vui mừng, quá hạnh phúc a!
“Không gian!” Nói xong liền thu cái gối cám lúa mì chắp vá đủ chỗ vào, trong nháy mắt lại thả ra, giống như ảo thuật.
Chu Dũ trợn mắt há mồm, một lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, nhịn không được kích động hẳn lên, "Lớn cỡ nào, có thể trồng trọt, nuôi gà, chăn vịt, thả cá hay không?”
Mạc Như cười nói: "Sao lại tham lam như thế, nói chung là cũng không đến nỗi nào.”
Kích thước không gian trữ đồ của cô lớn cỡ một thùng đựng hàng nhưng lại cao hơn, bên trong trống rỗng, bốn vách tường cứng rắn khó có thể đào được, có vẻ như không thể trồng được bất cứ thứ gì, bản thân cô cũng không vào được, đoán chừng cũng không thể nuôi dưỡng động vật sống.
Tuy là như thế, nhưng hai vợ chồng vẫn vô cùng mừng rỡ, Chu Dũ chồm đến hôn nàng một cái, "Vợ là giỏi nhất, không gian trữ đồ thôi cũng đã rất tốt rồi, chúng ta không nên quá tham lam. Có cái không gian này, về sau chúng ta cứ nỗ lực làm ruộng tích góp lúa thóc, em lấy lúa thóc giấu vào trong đó, chờ đến thời đại nạn đói xảy ra cũng không cần phải sợ nữa.”
Mạc Như có chút thất vọng vì Chu Dũ không dị năng gì, Chu Dũ nói: “Em là nhà bộ trưởng bộ tài chính của anh, đương nhiên là phải rơi vào trên người em rồi.”
Mạc Như lại vui vẻ hẳn lên, ôm cổ Chu Dũ, vui mừng nói: “Ông trời đối chúng ta thật là tốt, chúng ta nhất định phải sống thật tốt, sống sao cho xứng với những gì ông trời ban cho.”
"Đúng vậy.” Chu Dũ thổi tắt đèn, ôm cô nằm xuống, "Vợ ơi, hình như hôm nay là thứ tư.”
Mạc Như: "…" Cô vẫn luôn cho rằng Chu Dũ có chút cổ hủ, không tình thú, bởi vì chuyện quan hệ vợ chồng anh ấy đều để rơi vào thứ tư, thứ sáu, thứ bảy!
Đã nhiều năm rồi vẫn không phá lệ, quả thực là vậy!
“Hiện tại em đang mang bầu, anh xem cái bụng to như thế này, có khi là mấy tháng rồi.”
"Đoán chừng cũng sắp bảy tháng rồi.” Hôn cô một cái, Chu Dũ đương nhiên không dám làm gì nữa, lập tức vòng tay ôm cô ngủ.
Mạc Như vẫn không thể ngủ được, trong đầu cô đang lên kế hoạch cho những trường hợp, một bản thiết kế lớn cho một năm, năm năm, mười năm.
Những thông tin cô nghe được từ phía Chu Dũ, hơn nữa khi nhỏ còn được nghe bà ngoại, bà nội kể chuyện xưa, tổng hợp lại quả thực tương lai là một mảnh ảm đạm.
Ví dụ bắt đầu từ tháng tám năm 1958, công xã nhân dân thu hồi lại đất tư nhân, luyện gang thép, muốn đuổi kịp Hoa Kỳ, từng cái nồi của mỗi nhà mỗi hộ, đồ vật bằng nhôm thép, tất cả đều phải “Quyên góp” ra ngoài, thâmh chí ngay cả một cái đinh trên tường cũng đều bị lấy đi chứ đừng nói là nồi lớn nồi nhỏ. Điều này khiến cho mọi gia đình không cách nào nấu cơm, lại còn yêu cầu từng nhà đem tất cả lương thực đều tập trung đến đại đội để ăn chung một cái nồi.
Cùng lúc đó, bởi vì có nhiều nơi đạt được sản lượng “Càng ngày càng cao”, một mẫu đất sản xuất được năm trăm cân lúa thóc thậm chí còn đạt đến trên năm ngàn mấy, sáu ngàn cân lúa thóc, tuy nhiên có rất nhiều nơi không cho ra được sản lượng nhiều như vậy nhưng cũng bắt đầu ăn uống thả cửa, sau hai tháng ăn cơm khô thì bắt đầu húp cháo loãng.
Mà bởi vì những báo cáo phóng đại và sai sự thật, cho nên chỉ tiêu trưng mua lúa thóc của nhà nước cũng càng ngày càng cao, ví dụ một mẫu đất cũng chỉ sản xuất được một trăm ba, một trăm bốn mươi cân lúa thóc, vậy mà lại báo cáo đến ba bốn ngàn cân. Trưng mua lúa thóc cộng với thuế, tỉ trọng dao động khoảng chừng 15% đến 18% sản lượng. Do bị phóng đại quá cao, cho dù trưng mua lúa thóc được hạ xuống mức 10% thì cũng vì con số quá lớn mà không đủ lúa để giao, dùng toàn bộ sản lượng cũng không đủ, tất cả lúa thóc thừa, còn dư đều phải giao ra. Số lượng vẫn là không đủ, cuối cùng những hạt giống cuối cùng, những lương thực dành cho lúc khẩn cấp, thậm chí ngay cả thức ăn gia súc cũng bị đội lục soát lương thực lấy đi.