Chương 608: Đánh nhau rồi (4)
Đương nhiên là không vui.
“Nếu như mà không biết nặng nhẹ như vậy nữa, thì đánh giá thành phần tử lạc hậu hết, cút ra khỏi đội ngũ của quần chúng nhân dân.” Trương Kim Hoán nói lời nặng mới ép được những người này về.
Dù gì bọn họ thực sự rất sợ Trương Căn Phát, nếu có vấn đề công xã sẽ chỉ hướng về phía Trương Căn Phát, không quan tâm bọn họ đâu.
Hơn nữa ai mà còn kiếm chuyện, Trương Căn Phát có thể tìm cớ trừ khẩu phần lương thực bất kỳ lúc nào, không cho ăn cơm còn ép đi làm, có chút chuyện tốt là làm hỏng, đăng ký cần chữ ký đại đội tất cả đều không ký, những thứ này đủ để người khác im miệng.
Hơn nữa cũng chỉ có vài hộ kiếm chuyện, chủ yếu là vì thịt heo chia không đều, cũng không ai dám thực sự mạnh dạn dõng dạc phản đối Trương Căn Phát, dù gì bọn họ không phải Chu Thành Chí, vậy nên rất nhanh là chìm xuống rồi.
Buổi tối Chu Minh Dũ bị Chu Thành Liêm kêu đi phụ mấy ông cụ đan chiếu, Mạc Như dẫn Phó Trân đi trải nghiệm cuộc sống, thêm chút kiến thức.
Lúc mùa đông rảnh rỗi, những ông cụ đều ở nhà đào nhà sưởi, đào một cái hố rộng một mét rưỡi dài khoảng hai mét, trên dùng gậy gỗ dựng rạp lên, cột thân cao lương, hoa cao lương lên, chống lên làm dù chắn mưa tuyết.
Nhà Chu Thành Chí và Chu Công Đức sân rộng rãi chút, năm nào cũng đào nhả sưởi ở nhà bọn họ, các ông cụ thì tụm lại đan chiếu.
Trong nhà sưởi không có gió lùa, ấm áp lắm, mọi người ngồi trong đó đan chiếu.
Trước đó đều là mấy nhà cùng xử lý thân cao lương, rồi tự đan chiếu, Chu Công Đức là ba của Chu Thành Liêm, ông ta và Chu Ngọc Trung là một trong những người có tay nghề đan chiếu nổi tiếng ở các thôn gần đó, biết đan chiếu chữ hỷ đỏ, ngày trước có người cưới đều mời ông ấy đi đan chiếu hỷ.
Bây giờ cũng đan chiếu cho đội sản xuất, một tấm chiếu bình thường sẽ có mười hai điểm công tác, đỏ song hỷ mười sáu điểm công tác.
Đan chiếu cũng không phải dễ dàng như vậy, thu hoạch cao lương xong sẽ cắt ngọn đi, dùng rìu chặt rễ đi, rồi dùng dao rọc nhỏ cạo dao ngoài của thân cao lương ra, dùng dao cắt thân cao lương làm hai hoặc ba khúc. Sau khi tách xong cột lại, đặt bên sông ngâm một này hoặc một đêm, ngày hôm sau vớt về phơi trên mặt đất dùng trục lăn lúa nghiền, ép mềm như sợi dây là có thể dùng dao cạo bông cao lương xuống. Sau đó đặt sợi ngâm vào nước nửa ngày, là có thể dùng để đan chiếu.
Đan chiếu thực sự rất mệt, khún núm trên mặt đất, cũng có nghĩa là ngồi xổm, ngồi một cái là hơn nửa ngày, đến khi đan chiếu dừng lại.
Bọn họ bảo Chu Minh Dũ đến để phụ kéo trục lăn lúa, cạo ruột, bởi vì anh trẻ trung, có sức mạnh và ánh mắt tốt, tiện thể cũng cho những người trẻ bọn họ học hỏi theo.
Mạc Như đáng lẽ tưởng rằng đan chiếu chính là đan như đan vải, bây giờ phát hiện lại không phải là như vậy, người ta bắt đầu đan từ một góc.
Dây đan có hai loại, loại đỏ và loại vàng, sau khi phối xong sẽ đan dựa vào kinh nghiệm. Sợi dây đan ướt nhẹp linh hoạt nhảy nhót trong mười ngón tay đen thui, rất nhanh là tấm chiếu có hoa văn phối hợp đỏ vàng được đan ra.
Phó Trân nhìn thấy cảm thán: “Mạc Như, bọn họ thực sự rất lợi hại, đôi tay của người dân lao động giống như ảo thuật vậy.”
Mạc Như cười nói: “Chờ lúc cô cưới, tôi tặng cô một tấm chữ Song Hỷ.”
Phó Trân ngay lập tức đến chọc lét cô: “Trêu đùa tôi đúng không, đâu phải tự tôi đan đâu.”
Lúc này Trương Cấu gấp gáp chạy đến, vừa vào sân là thở hồng hộc kéo tay Mạc Như nói: “Sỏa Ni, cuối cùng chị cũng tìm được em rồi.”
Mạc Như thắc mắc nói: “Chị dâu ba xảy ra chuyện gì à?”
Trương Cấu ngay lập tức kéo cô ấy đến nơi bóng tối, nhỏ tiếng nói: “Sỏa Ni, không được rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chị dâu ba, chị nói đi.”
“Kho lương thực của đội ba đội bốn hết rồi, bọn họ không có cơm ăn.”
“Cái gì?” Mạc Như không hiểu: “Hết rồi ư? Không phải mới thu hoạch lương thực mùa thu sao?” Mọi năm cho dù là hết, cũng phải là lúc mùa xuân hè không nối tiếp được, sao mới mùa đông mà trống rồi?”
Trương Cấu nói: “Là thật đó, không phải em kêu chị trông chừng cho kỹ sao? Lúc rảnh rỗi thì chị qua đó nhòm ngó, đúng là để chị trông thấy. Mấy ngày trước không phải là mổ heo gói sủi sảo sao? Hai đội bọn họ không gom được một trăm cân bột mì, còn ăn cả hạt giống yến mạch năm nay không trồng luôn.”
Mạc Như còn tưởng rằng chị ta đã quên mất chuyện này rồi, không ngờ nhớ rành rành, còn có sự phát triển đột phá.
Từ khi Mạc Như nói thường qua kho của hai đội kia đi vòng vòng, đúng thật là chị ta vẫn luôn theo dõi.
Mạc Như đi kêu Chu Minh Dũ qua, mấy người tính kế một chút.
Phó Trân nói: “Lương thực vụ thu của bọn họ đâu hết rồi?”
Mạc Như: “Bắp với cao lương giao nộp nộp thuế lương thực, khoai lang ngoài đồng bị hư.”