Chương 635: Chia tiền (3)
Sau hơn một tháng thì Mạc Như nhặt được gần ba ngàn điểm bông, cô còn bắt sâu bọ và vận chuyển lương thực.
Vậy nên, điểm công tác của gia đình Trương Thúy Hoa gấp đôi so với vị trí thứ hai.
Trước kia nhà bọn họ nhiều thì cũng chỉ hơn ngàn điểm, năm nay lại nhiều đến thế.
Cả thôn ngơ ngác, không ngờ lại có thể như vậy.
Tiền của cả đội đều cho nhà anh, có lẽ đội còn phải trả tiền cho nhà anh.
Đúng là không có lẽ trời.
Cũng may, đội hai có xưởng làm giấy, trừ đi chi phí than đá và vôi, bao gồm cả nhân công… tổng cộng kiếm được khoảng năm trăm.
Cho đội một 150, rồi cho đại đội, đội sản xuất nộp tiền, phần còn thừa là của đội hai rồi.
Năm nay còn mua gần năm ngàn cân bông, tổng cộng bán bảy ngàn cân.
Đội trưởng của ba đội sản xuất khác cũng há hốc mồm, đội hai muốn trái với ý trời rồi. Ban đầu không thể bán được hai ngàn cân bông, năm nay lại bán được bảy ngàn cân.
Đây chẳng phải là nằm mơ sao?
Mặc dù năm nay bông được bội thu, nhưng… cũng không được mùa như thế.
Cộng thêm các nghề phụ như mua bán lương thực, lương thực dư, bán chiếu… Năm nay có 1700 đồng tiền mặt.
Tất cả mọi người nghe thấy đều không dám tin, ai cũng cảm thấy giật mình.
Ôi mẹ ơi.
Chuyện này trước giờ chưa từng có, đúng là tin tức lớn rồi.
Trước kia dư ba trăm rất tốt, còn phải giữ cho đội dùng khi cần, chi phí mua hạt, mua thuốc trừ sâu, nông cụ sửa chữa… cơ bản không dám chia hoặc cũng chỉ chia một nửa.
Năm nay chịu đựng quá rồi, chia một nửa cũng có thể chia lên ngàn đồng.
Chu Thành Chí hiếm khi cười, ông không xị mặt nữa mà mừng khấp khởi: “Khi không có tiền cũng không có cách nào, hiện tại có tiền tất nhiên phải chia. Phải để các xã viên nhìn thấy lối thoát, nhìn thấy lợi ích của công xã nhân dân, đội sản xuất và nhà ăn, nếu không thì còn ai ăn tập thể nữa.”
Mọi người đều nói phải, cười không ngậm được miệng.
Chu Thành Chí nói tiếp: “Công xã đã họp xong, tiền dự toán cho năm tới cũng ở đây, trừ đi phần này rồi dành một ít chi phí khẩn, tính toán rút tiền cho đại đội và đội, chia phần còn lại.”
Đàn lợn trong đội vừa rồi cũng được đưa đến tổ giết mổ của hợp tác xã, nhưng năm nay không tính vào, xem như một ít chi phí cho năm tới, năm tới sẽ kết toán.
“Đội trưởng! Chia bao nhiêu?” Mọi người sốt ruột vò đầu bứt tai.
Chu Thành Chí bảo Chu Minh Duyệt tính.
Chu Minh Duyệt khẩy hạt bàn tính, trừ các khoản tiền đã dành riêng, cuối cùng tính ra: “Một ngàn hai trăm ba mươi đồng, làm tròn thành một ngàn hai trăm đồng.”
“Ha ha, ha ha ha!” Các xã viên vui mừng không ngậm được miệng: “Tốt quá! Nhiều tiền thật, trước kia cả đại đội cộng lại cũng không có số tiền này.”
“Đúng thế, mấy đại đội cộng lại mới được, đội sản xuất chúng ta trở thành bánh ngô hấp thì con gái lớn chẳng phải giành của đội chúng ta bỏ chạy sao. Ha ha.”
Chu Thành Chí: “Ai chở gạch thì cứ chở gạch, đừng rãnh rỗi rồi lười biếng, không thiếu phần cho các người đâu.”
Sau đó, kế toán và người tính điểm bắt đầu khẩy bàn tính sột soạt, các xã viên biết tính toán sổ sách cũng không cam chịu lạc hậu, bọn họ tự mang theo bàn tính trong nhà đến chung vui, khẩy bàn tính sột soạt không ngừng.
Dù sao cũng không đủ chuyên nghiệp, tính toán sổ sách tất nhiên là có nhầm lẫn, có người cho rằng mình bắt được lỗi của kế toán, bắt đầu la to: “Kế toán! Có phải anh tính thiếu cho chúng tôi rồi không? Ở đây không đúng.”
Chu Minh Duyệt mắng chửi: “Sang một bên đi, anh biết tính thì anh làm kế toán, đáy bình không đóng được còn lắc.”
Mọi người cùng cười, Chu Minh Lai chống gậy run rẩy bước ra, ông ấy cười he he: “Kế toán công xã người ta đến kiểm tra sổ sách, không có vấn đề gì, các người giỏi hơn kế toán công xã sao?”
Để tránh việc kế toán mắc lỗi hoặc cố tình tính thừa cho mình và tính thiếu cho người khác, nhiều người biết tính toán sổ sách cũng cầm giấy bút và bàn tính đến tính.
Nhưng đội hai không cần thiết, bởi vì Chu Minh Duyệt bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu sổ sách không đúng thì anh ta không ngủ được, nhất định một xu tiền cũng không sai mới được.
Vậy nên đội hai ra sổ sách chậm nhất.
Vốn dĩ cho rằng mười hai mới có thể tính rõ ràng, kết quả là sáng mười bốn mới tính xong hết.
Có người cười nói: “Kế toán! Nhanh chóng tính rõ ràng rồi phát tiền đi chợ, muộn thì tan chợ rồi.”
Chu Minh Duyệt không nhanh cũng không chậm: “Vội gì chứ, hôm nay mới mười bốn, mười chín đi chợ càng thú vị hơn chăng?”
Mọi người cười hi hi ha ha, còn có người la to: “Đội ba đội bốn chỉ một loáng là khẩy xong, sau này bảo bọn họ giúp kế toán của chúng tôi khẩy bàn tính đối chiếu sổ sách.”
“Đúng thế, nghe nói những đại đội khác là mấy kế toán trong nhà đại đội cùng nhau khẩy, bụp bụp như đánh đàn.”
“Anh từng thấy ai đánh đàn rồi à? Chỉ biết khoác lác.”