Chương 640: Không cho phép bán
Hiện tại không cho tự tổ chức bữa ăn tập thể, cải thiện một hai bữa còn được, muốn ăn hoài thì chắc chắn không thích hợp.
Vậy nên cho độit trồng là tốt nhất.
Anh và Mạc Như nhìn nhau, Mạc Như ngầm hiểu trong lòng.
Cô cười nói: “Đội trưởng nói được tất nhiên là được, vậy thì coi như bọn cháu đầu tơ vào nhà nấm của đội, cung cấp hạt giống và công nghệ, đội chuẩn bị vật liệu cử người phụ trách chăm sóc nhà nấm.”
Các ông cụ bàn bạc với nhau và cảm thấy được.
Đây là do đội sản xuất khác không có bản lĩnh, nếu thành công thì chấn động cả huyện rồi.
Chu Thành Chí nói: “Đợi nhà nấm của đội có thể ổn định kiếm tiền, cháu làm nhân viên kỹ thuật mỗi ngày mười điểm công tác, mặc cháu ăn nấm thỏa thích, người quản lý nấm do cháu tự chọn, thế nào?”
Ôi chao, đây là phúc lợi lớn đấy.
Các ông cụ nhìn ông, mặt đen dễ nói chuyện từ lúc nào thế?
Chu Minh Dũ nói: “Bác cả, hay là thế này, để Sỏa Ni giúp đội trồng nấm, mỗi ngày sáu điểm công tác, sau đó mỗi lần mang nấm cho hợp tác xã, kiếm được tiền thì chia cho cô ấy ít lợi nhuận.”
Như thế, lần nào cũng có thể lấy được tiền, không đến mức đợi đến cuối năm mới tính.
Quan trọng là cuối năm tính điểm công tác, là của người nhà, lần nào Mạc Như cũng nhận được tiền thưởng.
Chu Thành Chí lại bàn bạc với các ông cụ, ông nói: “Tôi không có ý kiến, em thì sao?” Ông hỏi Chu Thành Nhân, bởi vì có liên quan đến thu nhập của gia đình ông ta.
Chu Thành Nhân nói: “Đây là thu hoạch ngoài định mức, nhà tôi không quản được, đội cứ quyết định đi.”
Chu Thành Chí cười nói: “Nếu như thế thì vẫn mỗi ngày cho con gái mười điểm công tác, mỗi lần bán nấm thì chia hai mươi phần trăm lợi nhuận, thế nào?”
Chà! Đúng là bất ngờ.
Mỗi ngày mười điểm công tác là một đồng, bán nấm còn có phân chia, nếu bán được một trăm thì Mạc Như có hai mươi rồi.
Bọn họ không ngờ Chu Thành Chí hào phóng đến thế.
Mạc Như và Chu Minh Dũ vui vẻ nói: “Cảm ơn đội trưởng, bọn cháu rất là vui.”
Chu Thành Chí nói: “Chăm chỉ làm việc, chúng ta không phụ kỳ vọng của huyện ủy và công xã đối với chúng ta.”
Ông nhớ lời của Cao Thụy Dương, cần phải bình công xét thưởng trong hành động, không đợi cuối cùng. Mặc dù hai mươi phần trăm lợi nhuận không ít, nhưng cũng có thể khích lệ Mạc Như nỗ lực nhiều hơn.
Hơn nữa, nhà nấm này là kiếm lời không, không có vốn gì cả, chỉ cần được lợi nhuận chính là kiếm lời không.
Mạc Như nói: “Đội trưởng, có thể cho chị dâu hai của cháu phụ trách nhà nấm không?” Lúc bắt đầu, số lượng không quá nhiều, một người đủ bận rộn rồi, đợi khi nào nhiều lên thì thêm người.
Chu Thành Chí: “Được, sang năm mới xây thêm một nhà đội chuyên trồng nấm.”
Đội trưởng đúng thật là văn mình, có phong độ đại tướng, Mạc Như vui mừng kéo tay Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, về nhà cắt nấm thôi.”
Cả hai trở về nhà, Trương Thúy Hoa đang vừa may vá vừa chăm cháu.
Bọn trẻ đều sợ bà nội, trước mặt Trương Thúy Hoa thì ngoan ngoãn, Nê Đản Nhi đọc sách viết chữ, ngay cả Chu Thất Thất cũng cười rạng rỡ hơn thường ngày, chưa kể đến đám Cúc Hoa.
Trương Thúy Hoa có nằm mơ cũng không ngờ con trai vốn giống như kẻ lỗ mảng lại thay đổi tâm tính, con dâu vốn ngốc nghếch lại tài giỏi như thế. Hai vợ chồng trở thành chiến sĩ thi đua công xã, bí thư huyện ủy đều tự mình bắt tay, chụp hình, tặng thưởng cho bọn họ.
Vững vàng như Trương Thúy Hoa, hiện tại vui đến mức không khép được miệng, khi không có người ngoài, bà vừa may vá vừa ngân nga bài hát.
Những loại vải này đều là phần trưởng Mạc Như đã nhận trước đây, mỗi lần cô nhận được phiếu vải đều đi mua vải rồi về đưa cho Trương Thúy Hoa phân chia.
Trước đây, Trương Thúy Hoa có nói, nếu điểm công tác trong nhà thì cô tự phân, phần thưởng cá nhân thì cá nhân phân nên bà không cần, trả hết cho Mạc Như.
Mạc Như cũng cảm kích khi bà lo liệu việc nhà rất văn mình, cô mang một ít vải cho bà thì bà nhận lấy.
Vốn dĩ thằng tư nói con dâu cần phải tính toán tỉ mỉ, nhưng tình hình đã thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Hiện tại không chỉ không cần lo về vải, bông, mà con dâu cũng không phải lo. Rất nhiều người gả con gái đến, sính lễ cũng ngày càng giảm nhiều, cuối cùng có người nói không cần sính lễ gì cũng gả con gái cho.
Và như thế, từ nhờ người sắp xếp nói vun vào cho đến hiện tại một đám con gái xếp hàng cho bà chọn, bà chọn đến hoa mắt, ngược lại không tự quyết định được.
Vậy nên không thể nói con dâu rất phiền lòng, có quá nhiều sự lựa chọn cũng buồn phiền, lúc nào cũng cảm thấy người này tốt người kia cũng không tệ, chỉ sợ chọn chọn người này sẽ để vuột người kia.
Chà! Thật phiền lòng.
Mấy bà cụ kia cứ lừa bà chọn người này người kia, bà hơi bực nên trốn ở nhà đứa con trai út mấy ngày nay để tìm sự yên tĩnh.
Bà ngẫm nghĩ là nên ở gần địa tiên hơn, có thể được hưởng linh khí của đại tiên, đầu óc sáng suốt thì biết sẽ chọn người nào.
Trương Thúy Hoa nhìn Nê Đản Nhi ra dáng viết chữ, có chút cảm khái: “Đều là thím năm dạy à?”