Chương 644: Tình hình khẩn cấp
Người khác đùa rằng: “Ái chà, Chị Vương, chị định làm bà mai đấy à?”
Vương Quế Quyên cười nói: “Thì sao chứ, điểm công tác một đồng chín xu, các cô đều tranh giành muốn gả qua đó, phải tranh thủ thời gian chứ.”
Mạc Như tuy tốt bụng nhưng không dễ gì nói chuyện riêng tư với người khác, cũng không dễ làm người mai mối. Gần đây Trương Thúy Hoa đang tìm cách nói chuyện với anh tư Chu Minh Lâm về việc nàng dâu đi xem mắt, nhưng cô cũng không can thiệp.
Cô coi như bọn họ đang nói đùa, không tiếp lời, chuyển sang đề tài khác hỏi khi nào thì máy may được chuyển đến.
Vương Quế Quyên cười nói: “Xã trưởng của chúng tôi đã mang đến cửa hàng bách hóa, đợi hàng đến chúng tôi kéo về, đợi sơn cũng mất một thời gian, đồng chí Mạc Như không phải lo.”
Mạc Như cười : “Không vội, cảm ơn”
Dù sao cũng phải chuyển hàng từ nơi khác, hơn nữa huyện cũng phải tính toán nên và không nên đưa cho ai, dù sao một năm cũng chỉ có mấy chiếc nên phải lên kế hoạch kĩ càng.
Cô bước đến quầy sách và hỏi: “Xin hỏi có… hoàng lịch không?”
Trương Hồng Anh lập tức đi đến, cười nói: “Có, cô muốn lịch Trung Hoa ba trăm năm trước hay lịch bản mới năm nay? Lịch mới lịch cũ đều có đánh dấu.”
Mạc Như hỏi thử giá, một cuốn lịch dày cũng phải hơn một đồng, nhưng bản năm nay chỉ có bảy xu tiền.
Chu Minh Dũ cười : “Hay chúng ta mua hai quyển giống nhau.”
Mấy người bán hàng vểnh tai lên nghe, dù sao cũng chỉ là một đội sản xuất phụ, người ta giàu có hào sảng, mua một lúc hai cuốn hoàng lịch, đọc một cuốn. vẽ một cuốn.
Mạc Như đi đến nhìn thấy một cuốn lịch dày, bìa ngoài là một ông lão thần tiên với bộ râu trắng, bên trên viết lão hoàng lịch, phụ đề ghi là tam bách niên toàn trí, vạn sự bất cầu nhân.
Nội dung bên trong không chỉ có lịch, thậm chí còn có tra ngày tháng, có cả các loại tiết khí, các cung hoàng đạo, và các sự kiện lịch sử lớn…
Cô thấy thích thú, lật đến trang cuối xem, nào ngờ xuất bản năm 1949, đây đúng là thứ tốt, cô vội mua một quyển.
Quyển hoàng lịch năm nay mỏng, giá bảy xu, ngoài bìa có một con rồng, bên trên viết: “Lịch năm 1959”, bên dưới viết “Lịch năm Kỷ Hợi” Phía sau thì có những đứa trẻ và đủ các loại lương thực đang chờ tên lửa bay lên, đậm chất hình ảnh đặc trưng của thời đại.
Cô hỏi: “Xin hỏi, chỉ có một bản à?”
Nếu là trước đây hoặc là người khác thì chắc chắn là sẽ bị trợn tròn mắt nói một câu: “Thích mua thì mua, không mua thì thôi, sao lắm chuyện vậy.” nhưng giờ đã khác rồi.
Trương Hồng Anh cười nhẹ nhàng bảo: “Chỗ chúng tôi chỉ có một ấn bản được in trong vùng, bản ở tỉnh không đến được chỗ chúng tôi.”
Mạc Như cười nói: “Vậy tôi lấy cả hai, đúng rồi, có bản nào quá hạn không, giá bán thế nào?”
Người bán hàng tò mò nhìn cô: “Đồng chí Mạc Như cần bản quá hạn làm gì?”
Mạc Như đáp: “Mua để xem thôi.”
Có người cười nói: “Nhà chúng tôi có, lát nữa tôi về lấy đem đưa cho đồng chí.”
“Anh dùng rồi thì chiến sĩ thi đua người ta không thèm đâu, hợp tác xã chúng ta có bản quá hạn, dù sao cũng không dùng đến, định làm phế liệu, chi bằng tặng cho đồng chí một bản.”
Có người nhanh chân đi tìm lấy vài quyển mang đến, không những có bản của năm 58, còn có những năm 5bảy, 56 nữa.
Mạc Như rất vui mừng: “Cảm ơn, cảm ơn”
Cô thuận miệng hỏi: “Thế năm nay không có tranh Táo vương à?”
Trương Hồng Anh lắc đầu: “Vi phạm quy định, không được bán.”
Mạc Như thấy việc này quá mức cần thiết, có lẽ là có vài đồng chí làm quá chủ trương, nhưng người ta không bán thì cô cũng chẳng thể làm gì được.
“Hợp tác xã chúng ta đều như thế sao?”
“Cả nước đều thế phải không?” Cô cũng không rõ, chỉ là nghe thấy chỉ thị khi đi lấy hàng ở huyện lỵ.
Mạc Như nghe giọng điệu của cô ta thì chắc chắn là huyện lỵ cũng không cho phép bán, quản lý càng chặt chẽ hơn nên cô có tìm Khâu Lỗi cũng vô ích.
Cô đành trả tiền sách rồi đi tìm hai người kia.
Chu Minh Dũ đang bế con gái đi dạo trước quầy, Chu Thất Thất chỉ trỏ muốn cái này, đòi cái kia. Cuối cùng thì nhìn chằm chằm vào một con hổ, dân địa phương gọi nói là hổ cọt kẹt, đầu và đuôi nó làm bằng đất sét, được tô màu đỏ, vàng, xanh lá, thân là giấy dai, bên trong giấu một cái còi và nó sẽ phát ra âm thanh như đàn organ khi dịch chuyển đầu đuôi vào giữa.
Chu Minh Dũ hỏi: “Vợ mua cho con gái một cái đi?”
Mạc Như hỏi thử giá, con hổ tốn năm xu, loại vừa vừa thì tám xu, to hơn một chút thì mất một hào.
Thật không rẻ chút nào!
Mạc Như chỉ mua một cặp to để trưng bày trên bệ cửa sổ, rồi mua thêm ít loại trung và nhỏ để đến Tết làm quà tặng cho tụi nhỏ.
Mấy người bán hàng nhìn thấy cô mua nhiều thứ không dùng đến như thế thì ai nấy cũng đều không nói nên lời.
Thật đúng là chiến sĩ thi đua, có tài có khí chất.
Mạc như đưa tiền rồi cho hổ vào giỏ xách đi.
Lúc này có không ít người nông dân đến xin tranh Táo vương, người bán hàng đang vui vẻ cười nói với Mạc Như thì lập tức trở mặt mắng: “Các người đang mê tín phong kiến à.”