Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653: Mắng Lại (3)

Chương 653: Mắng lại (3) Chương 653: Mắng lại (3)

Chương 653: Mắng lại (3)

Nếu như mà cả năm không tốt, lương thực không bội thu, nuôi heo còn có thể bị lỗ vốn.

Không nuôi bằng lương thực thì heo không lên cân, heo mà chỉ ăn rau cỏ dại một năm cũng không được một trăm cân.

Muốn lên cân thì phải ăn ít lương thô, nhưng mà lương thô thì cũng là lương thực, đội sản xuất không giàu có, nó ăn thì người không có để ăn. Giá thu hồi còn thấp như vậy, có nhiều người nuôi heo lỗ vốn, nên không thích nuôi.

Cộng thêm bây giờ thành viên không có đất tự canh, không có lương thực, càng không thể nào nuôi heo, vậy nên chỉ có thể lấy đơn vị là đại đội và đội sản xuất để nuôi tập thể.

Nuôi heo tập thể thì tối đa chỉ nuôi mười mấy hai mươi con, nuôi nhiều thì cũng không có nơi ở lớn như vậy, dù gì nhà nhà hộ hộ thành viên một con thì tổng số cũng ít hơn nhiều.

Vậy nên thịt heo sau này sẽ càng ngày càng ít.

Sau công cuộc luyện sắt thép, phiếu thịt heo của người trong thành phố đã sửa từ mỗi người một cân một tháng thành mỗi người nửa cân một tháng, thậm chí còn có nơi là hai lượng hoặc ba lượng.

Hai mươi bảy là bắt đầu mổ gà, gà không đẻ được, gà trống già đều mổ hết.

Người nào không nỡ đưa đến hợp tác xã mua bán, thì trữ đông trong đội sản xuất để đội mình ăn qua Tết.

Nói thế nào làm việc mệt mỏi một năm, cũng phải cải thiện một chút, gia súc còn được nghỉ ngơi ba ngày, huống chi là con người.

Hai mươi tám là các phụ nữ bắt đầu bận làm bánh bao thịt, gói bánh bao đậu.

Mãi đến ngày này Trương Căn Phát mới phát phiếu vải và phiếu bông cho các thành viên, phiếu bông vẫn làm mỗi người hai cân nhưng mà phiếu vải đáng lẽ mỗi người được ba Thước ba, ông ta lại chỉ phát có hai thước tám.

Bông có phụ cấp trong đội phát các nhà còn tạm ổn, nhưng vải ba thước ba có thể làm được bộ đồ, hai thước tám thì đủ gì chứ?

“Bí thư à, sao ông có thể như vậy? Ba thước ba chúng tôi còn không đủ làm gì, ông cho hai thước tám?” Các thành viên lúc mới đầu đều cảm thấy là Trương Căn Phát tham ô ăn bớt, nhất định phải bắt ông ta nói cho rõ ràng.

Trương Căn Phát cũng bực mình, không phải nói trước chứ phải là căn cứ vào thu hoạch của bông năm đó để có được sao?

Rõ ràng năm nay bông bội thu sao phiếu vải ngược lại lại ít đi?

Người ta hai thước tám thì thôi, mình là đại đội tiên tiến, không phải nên cho ba thước rưỡi sao? Tiếc rằng đây không phải là điều mà công xã quyết định, mà là quyết định của đảng ủy huyện, bởi vì phải ủng hộ công nghiệp bước tiến lớn, chỉ có thể bảo nông dân tiết kiệm ăn mặc.”

“Đứng qua một bên, không lấy thì thôi.”

“Chúng ta bảo Thảo Bạc Nhi đến miếu tướng quân thảm thính hỏi thăm thử.” Các thành viên đều lần lượt đi hỏi họ hàng, kết quả bọn họ cũng hai thước tám, bây giờ thì yên ổn lại rồi.

Nếu tất cả đều như vậy thì cũng không còn cách nào, hai thước tám thì hai thước tám, cùng lắm thì người nào người nấy thiếu một miếng, chỉ có thể tập trung tất cả phiếu vải cho người cần thiết nhất trước, đặc biệt là thanh niên đến tuổi xem mắt kết hôn.

Nhưng mà cho dù là như vậy cũng không đủ, kiếm được một bộ quần áo, lại không kiếm được chăn và ga giường.

Hơn nữa mày chỉ làm cho đàn ông, thì cũng phải cho con gái một bộ quần áo chứ, hơn nữa nhiều nhà gái cần có vải để làm sính lễ.

Bây giờ đều là ăn cơm đội sản xuất, không ai lấy lương thực, rất nhiều đội sản xuất cũng không chia được bao nhiêu tiền, vậy nên sính lễ cũng không cần tiền, chỉ cần vải.

Đòi một bức cũng là ít, nếu như nhà nhiều con trai, chờ gả con gái lấy sính lễ cho con trai lấy vợ, thậm chí lấy đến năm sáu trượng.

Lúc này có thể lấy được hai bộ đồ là tốt rồi, nếu như muốn có chăn ga đều đủ, thì phải mượn hết cả thôn

Nhưng mà bây giờ đều căng thẳng, nhà mà không kết hôn thì chăn ga cũng nát hết rồi, con cái nhà ai cũng quần áo rách nát không ra hồn, đều phải ghép vải để may vá, hoàn toàn không có dư để cho người khác mượn.

Thông thường đều là chị em dâu trong nhà thống nhất với nhau, nhà ai mà có con trai cần kết hôn, thì phiếu vải năm nay đều để dành cho nhà họ dùng, cứ như vậy luân phiên.

Như vậy thì cũng không có dư cho người khác mượn.

Có nhiều người còn nhắm vào những hộ có điều kiện tốt hơn một chút trong thôn, chẳng hạn như nhà Trương Thúy Hoa và Chu Ngọc Trung, năm nào cũng bị nhắm vào mượn tiền mượn phiếu.

Nhưng mà nhiều người trong số họ chỉ mượn không trả, một loại là chờ lúc con trai nhà người ta cần kết hôn dùng, nhà bà ta phát phiếu vải thì tìm cớ nói nhà mình gấp thế này gấp thế kia, không chịu trả cho người ta, còn một loại là nợ năm nào cũng thiếu, năm nào cũng không chia được tiền, nợ từ ba năm năm về trước còn chưa trả được, bây giờ lại không ngừng mượn, không cho mượn thì cứ mặt dày ở đó mà đòi.

Bình Luận (0)
Comment