Chương 659: Ân oán
Triệu Liên Anh mỉa mai: “Được rồi, nhanh ăn cơm rồi đi chợ thôi.”
Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã đi đến căn nhà phía nam, lúc này trời cũng sáng rồi, nghe thấy ở trong sân náo nhiệt như ngoài chợ.
Bọn họ đi vào nhà, mấy phụ nữ cũng vào theo, Triệu Liên Anh trợn mắt nhìn bọn họ, sao lại không biết xấu hổ như thế?
Thường ngày cũng không thấy bọn họ đến nhà, đây là muốn đến ăn vạ à?
Mạc Như và Chu Minh Dũ đi vào trong sân, thấy đàn ông và phụ nữ đầy sân, ở đó nói cười.
Những người kia thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ đi vào, lập tức hoan hô vây đến: “Ái chà, chiến sĩ thi đua đến rồi, cùng nhau đi chợ thôi.”
Chu Thất Thất chợt thức giấc, thấy có nhiều người, cô bé vui mừng lắc trống bỏi vang tùng tùng.
Nê Đản Nhi và Cúc Hoa chạy ra ngoài hỏi thăm, chơi đùa với Thất Thất.
Mạc Như nhận ra hầu hết đều không quen biết, có một số người của đội một đội hai, những người khác đều là đội ba đội bốn, cơ bản cô không quen biết.
Cô vào phòng chào hỏi Trương Thúy Hoa.
Đám đàn ông Chu Thành Nhân không có ở nhà.
Trương Thúy Hoa nói: “Mới sáng sớm đã nghe thấy có người gọi cửa, 他lấy cái tẩu thuốc rồi chạy đi, nói là đi tìm đội trưởng bàn bạc chuyện ngày mai đi viếng mồ mả.”
Không cần nói, các mẹ bị dọa chạy đi mất.
Hôm nay hai mươi chín, đi chợ, mua tranh Tết, mua vải, mấy thứ linh tinh, ngày mai ngoài việc mua bột thuốc ra thì ông ta không thích đi chợ.
Mạc Như cười, đám người Triệu Liên Anh cho rằng có mối quan hệ thân thiết với Trương Thúy Hoa, bà ta lại gần và cười chào hỏi.
“Chị dâu hai đi chợ à?”
Trương Thúy Hoa cầm lược chải tóc, búi tóc ban đầu đã quyên cho xưởng sắt thép nên không còn, lúc này chỉ có dùng chiếc kẹp đen để chải.
Chiếc kẹp đen này là Khâu Lỗi mua giúp, chỉ có một cái, Mạc Như mang cho Trương Thúy Hoa. Đây là thứ duy nhất trong thôn, Nhậm Hồng Mai cũng không có, khỏi phải nói là mấy bà cụ này rất ngưỡng mộ cỡ nào, suy nghĩ hôm nay đi chợ cũng phải mua cái kẹp tóc như thế về.
Trương Thúy Hoa nói: “Nhà ăn còn phải làm bánh ngô hấp, làm bánh nhân đậu, chuẩn bị ngày mài gói sủi cảo, ai cũng đi chợ hết thì không được.” Bà liếc nhìn Triệu Liên Anh, bà biết rõ vẫn cứ hỏi: “Mới sáng sớm chị đến đây làm gì?”
Triệu Liên Anh có lòng muốn nói nhưng sợ bà làm hỏng chuyện, bà ta cảm thấy nói riêng với Mạc Như tốt hơn, huồng hồ lại có nhiều người như thế.
Trương Thúy Hoa đi đến sân nhình một cái, trong phòng của Đinh Lan Anh và Trương Cấu cũng rất đông người đang nói gì đó ríu rít.
Một người nịnh bợ Trương Cấu: “Ái chà, năm nay đón Tết xem ra phấn chấn hơn nhiều rồi, trở nên đẹp hơn.”
Một người nịnh bợ Đinh Lan Anh: “Nhìn ba đứa trẻ này, nuôi thế nào vậy, tốt thật đấy, phòng chị dọn dẹp thật sạch sẽ.”
Nhiều người như thế, Trương Thúy Hoa chỉ nhìn chằm chằm một bà cụ, nhìn thấy bà ta là nổi giận.
Trương Thúy Hoa hét to: “Mau đi ăn cơm thôi, ăn xong thì đi chợ, còn phải về phụ giúp nữa.”
Bà gọi hai người con dâu của mình, Trương Cấu và Đinh Lan Anh vội dọn dẹp, vốn còn định nhờ đàn ông phụ chăm bọn trẻ, kết quả là không có người đàn ông nào trong sân nữa.
Các đàn ông mới sáng đã đến đội sản xuất tìm đội trưởng, nói chiếu dệt trong nhà và một số vật nhỏ mang đến chợ bán hết đổi thành tiền, cũng tiện mua những thứ cần thiết cho đội.
Chu Minh Lâm và anh ba đi phụ giúp rọc giấy, đám người Chu Minh Duyệt phụ giúp viết câu đối và chữ Phúc.
Những người này đều là muốn đến mượn phiếu và tiền, nhưng đi đến sân phát hiện có người đến còn sớm hơn bọn họ, ngay sau đó, lại càng có nhiều người hơn nên không dễ mở lời.
Đông người như thế, cho ai mượn và không nên cho ai mượn đây?
Ai cũng cần thì không đủ chia.
Vậy nên cố hết sức để người khác đi, còn mình ở lại mượn tiền, phiếu mua vải và áo quần.
Chu Minh Dũ chê bai nhiều người phiền phức, anh ẵm con gái dẫn theo Nê Đản Nhi và Cúc Hoa ra ngoài tìm nơi có băng để trượt.
Mạc Như cầm chậu đến nhà ăn lấy cơm, nhưng nhìn thấy có bà cụ đang ở trong phòng Đinh Lan Anh, đang thân mật kéo tay Đinh Lan Anh và trò chuyện. Đinh Lan Anh không ngoảnh mặt được cũng không thân thiết, nhưng cũng không ra vẻ xụ mặt được.
Mạc Như từng gặp bà cụ này vài lần, nhà ở đầu nam, trước kia nhìn thấy Mạc Sỏa Ni thì cứ trêu chọc, không phải trò cười, bà ta muốn cô làm những chuyện ngốc nghếch để tìm niềm vui.
Kể từ khi cô không còn ngu ngốc nữa, cô bận rộn trữ lương thực và rau nên cũng ít gặp. Đến sau khi cô làm chiến sĩ thi đua thì số lần gặp bà cụ này lại càng nhiều lên. Mỗi lần gặp mặt, bà cụ cười rất nhã nhặn, bà ta chỉ muốn tiến đến nắm lấy tay cô thân mật trò chuyện, Mạc Như luôn tránh né bà ta, lúc nào cũng như bà đồng.