Chương 663: Tấm chắn
Mạc Như cười đáp: “Chị dâu, Chị muốn mượn phiếu vải phải không?” Cô thò tay vào túi lấy ra phiếu mua vải ba thước đưa cho Tú Phương “Em đây còn dư ba thước, chị lấy về mua vải đi.”
Trần Tú Phương giật mình: “Sỏa Ni à?”
Mạc Như đáp: “Nhiều nữa thì không có, em đã mua vải sắp xếp chỗ dùng hết rồi.”
Trần Tú Phương khóe mắt ươn ướt: “Cám ơn em”
Mạc Như quay người rời đi.
Trên người cô quả thực chỉ còn lại phiếu mua vải ba thước, vốn dĩ cô giữ lại cho Trương Thúy Hoa. Bà nói Vương Nguyệt Nga và Triệu Liên Anh vẫn còn nợ bà mấy cái, trong nhà phát phiếu, lúc trước Mạc Như phát đủ dùng rồi, bảo cô cứ giữ lấy.
Khi Mạc Như tìm Chu Minh Dũ thì nhìn thấy Triệu Liên Anh đang đứng kia lạnh lùng nhìn cô.
Mạc Như mỉm cười rồi bỏ đi.
Đi rồi.
Triệu Liên Anh tức bụng nghĩ, đây mà là người một nhà ư? Bản thân sợ cô cho người khác mượn phiếu, không biết đến họ hàng thân thích gần xa thế nào nên tối qua đặc biệt đến tìm cô.
Kết quả, cô thà đưa cho tứ thuộc hộ cũng không đưa cho bà ta.
Vốn nghĩ cô sẽ thấy ngại khi đưa phiếu cho Trần Tú Phương, chí ít cũng nói câu gì đấy nghe lọt tai chút hay tự cô đưa phiếu cho, nhưng không ngờ Mạc Như không thẹn, nhe răng cười bỏ đi.
Răng trắng nhỉ.
Mạc Như không đi chợ mà ở nhà ăn trải nghiệm cuộc sống tập thể.
Cô kiếm cơ hội nói với Trương Thúy Hoa về chuyện Triệu Liên Anh và nhiều người mượn phiếu, cùng nghĩ ra cách ứng phó.
Trương Thúy Hoa nói: “Vậy bản thân con có muốn cho mượn không?”
Mạc Như đáp: “Mẹ, con làm sao mà rộng lượng thế chứ? Cho mượn rồi khi nào mới đòi lại được, nhà ta cũng phải dùng mà. Anh tư sắp cưới vợ, con cũng định may ít áo quần cho anh năm, quần áo mùa hè của anh rách hết rồi.”
Trương Thúy Hoa gật đầu: “Không muốn thì cứ bảo đến gặp mẹ, bà già này không sợ người ta xì xào.”
Mạc Như cười đáp: “Cảm ơn mẹ.”
Thật tốt khi có một trưởng bối sẵn sàng chặn nòng súng và đỡ được nó.
Tất nhiên bà cũng không muốn cho Triệu Liên Anh mượn nữa.
Chưa kể đến chuyện bà ta và Vương Nguyệt Nga đến nói giúp chuyện hôn sự nhà hai em, mà chỉ nói khó khăn của việc cưới xin nhà Minh Nguyên, Minh Quang.
Minh Nguyên lúc đó cũng không cần phiếu vải, tự mình gom chút tiền, mua vải nhuộm lấy rồi đưa cho đứa con thứ hai, kết hôn dùng.
Lúc đó bà tìm đến rất nhiều người như Hà Quế Lan, Vương Nguyệt Nga, Lý Quế Vân, thậm chí bà còn tìm đến Tiên cô, và nhiều người nữa để hỏi mượn. Đến sau cùng, chỉ có Triệu Liên Anh là không cho bà mượn.
Lúc ấy hai đứa con trai của Triệu Liên Anh còn nhỏ, nhà còn thừa vải và bông, bà muốn mượn chút đưa cho đứa con thứ hai hỏi vợ, định bụng có là trả trước cho nhà thằng Tư.
Nhưng cả vợ cả chồng nhà thằng tư không cho bà mượn.
Nhớ lúc đầu họ cưới nhau mọi thứ đều là do bà thu xếp hết.
Tuy Trương Thúy Hoa không nói ra nhưng trong lòng cũng không vui.
Triệu Liên Anh còn đến khóc, than nghèo than khổ, còn nói cái gì mà không phải không muốn cho mượn, trong nhà anh em có việc gấp phải dùng: “Nếu như biết chị dâu hai cần dùng, ai em cũng không cho mượn, chỉ để cho chị.”
Bà ta không biết ư?
Bà đã nói rõ là muốn lấy vợ cho Minh Nguyên, cần lo liệu vải và tiền. Bà ta không phải là sợ bà mượn nên nhanh chóng mang sang cho nhà mẹ đẻ chứ?
Trương Thúy Hoa cũng hiểu rõ, ban đầu gia đình bà nghèo, bố mẹ lại mất sớm, phải dẫn theo một đứa em trai, hai người muốn kết hôn đều là bà và Trương Nguyệt Nga đứng ra lo liệu.
Đợi đến lúc con trai bà thành thân khéo còn nghèo nữa.
Triệu Liên Anh sợ bà con trai nhiều, đứa nào cũng cần phải cưới vợ, thì không biết đến lúc nào mới trả lại cho bà ta, đây cũng không thể trách bà ta.
Vì vậy, lúc Minh Quang hỏi cưới vợ, đến hỏi bà cũng không hỏi Triệu Liên Anh, nhưng Vương Nguyệt Nga, Lý Quế Vân chủ động giữ lại vải và bông một năm cho bà.
Đương nhiên là bà với họ có suy nghĩ giống nhau, con trai kết hôn xong thì cũng đem cất vải, bông, để bọn trẻ nhà chị dâu, em dâu có cưới thì đem sang hỗ trợ.
Thật ra thì bà con thân thích nghèo, quê hương nghèo, chẳng phải nên nương nhờ, giúp đỡ lẫn nhau hay sao?
Đương nhiên, phải là bạn giúp tôi thì tôi giúp bạn hoặc là tôi giúp bạn trước rồi bạn lại giúp tôi.
Nếu như tôi giúp bạn, đổi lại bạn không giúp tôi, há muốn tôi giúp bạn nữa sao, chẳng phải tôi là kẻ ngốc ư?
Bà không nói, ngoài mặt thì không tính toán gì nhưng không có nghĩa là bà không để ý, nói trắng ra chẳng ai muốn chịu thiệt cả.
Cho dù là vậy thì năm ngoái Triệu Liên Anh cũng mượn bà phiếu mua vải bốn thước.
Năm nay lại đến muốn chiếm hời nữa thì đừng có mơ.
Có lời này của Trương Thúy Hoa, Mạc Như nhẹ nhõm hẳn, cái gì cũng đẩy cho mẹ chồng là xong: “Phiếu mua vải được phát, vải đã mua đều nằm trong tay bà nội, dùng bao nhiêu thì xin bà bấy nhiêu, thật ngại quá, thực sự không còn để mượn nữa.”