Chương 668: Thuê người (3)
“Thì ra là như vậy!”
Mạc Như nhìn bàn may chất gỗ màu vàng phía trên là mặt kính màu đen, kéo đầu máy may ra là có thể giữ lại.
Bên phải của đầu máy may là trục xoay, bên trái là bàn thao tác may, ngay trên đầu máy có chữ lớn màu vàng: hiệu Phi Nhân, thân máy màu đen và có chút hoa văn màu vàng điểm xuyến, nhìn cực kỳ xinh xắn.
Mạc Như ngay lập tức yêu cái máy may này: “Xã trưởng Trần, thực sự cảm ơn mọi người rất nhiều, vô cùng cảm ơn!”
Trần Cương vừa mới chụp hình cho cô và máy may, sau đó lại kêu một người chụp hình cho anh ta và Mạc Như, sau đó anh ta lại chụp cho Mạc Như và Chu Minh Dũ một tấm.
Mạc Như vội mời Trương Thúy Hoa đến, Chu Minh Dũ cũng kéo Chu Thành Nhân dến, Mạc Như cười nói: “Xã trưởng Trần, chụp thêm một tấm cho ba mẹ tôi đi.”
Trần Cương cực kỳ hợp tác chụp hình cho hai người, nhưng hai người lại không hợp tác mấy. chủ yếu là không quản lý được biểu cảm.
Trương Thúy Hoa thì dáng vẻ nghiêm chỉnh cả người cứng ngắc, Chu Thành Nhân thì dáng vẻ sợ hãi, cứ sợ hồn của mình sẽ bị rút đi thông qua con mắt từ máy ảnh.
“Tạch” một tiếng, biểu cảm ngơ ngác của hai người giữ lại trong máy ảnh, đến lúc đó rửa ảnh ra để ở hợp tác xã, Mạc Như đi lấy là được.
Xem máy may xong, Trần Cương lại nói với Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như, không phụ lòng cô, sơn cũng mua được rồi, màu đỏ và màu xanh lá, mỗi màu hai thùng, dầu hôi thì có một thùng, nhưng mà rất tiếc, sơn sống thì không mua được.”
Đây đã là dùng danh nghĩa của hợp tác xã phá lệ mua, cá nhân hoàn toàn không thể mua được.
Mạc Như và Chu Minh Dũ đều rất vui mừng, đây là giúp đỡ rất nhiều, cửa sổ ở nhà có thể sơn chống nước rồi.
Mạc Như cảm ơn rối rít hỏi bao nhiêu tiền.
Trần Cương lấy hóa đơn của cửa hàng bách hóa ra, máy may một trăm mười đồng, bàn gỗ ba đồng tám, đây là Trần cương kêu thợ mộc trực thuộc cửa hàng bách hóa gia công.
Ngoại trừ máy may, Trần Cương còn mua hộ kim máy may, một bình dầu máy nhỏ, bốn hộp chỉ máy may, hai hộp trắng đen, hai hộp màu, còn có một cái thước dây, và một cái kéo nhỏ.
Ngoài ra, một số linh kiện nhỏ liên quan đến máy may, như là con thoi máy may, tâm khóa cũng phối thêm vài cái.
Tổng cộng là một trăm hai mươi chín đồng tám hào sáu.
Mạc Như cảm kích nói: “Xã trưởng Trần, anh thực sự là chu đáo quá.” Nếu như mình tự đi mua, chỉ sợ rất nhiều đồ cũng phải có phiếu, dưới quê không có phát được những phiếu này.
Còn có một quyển sách hướng dẫn sử dụng sửa chữa máy may hiệu Phi Nhân, đương nhiên có vấn đề cũng có thể đưa đến huyện để sửa chữa hoặc mời nhân viên kỹ thuật của huyện xuống sửa chữa.
“Đúng rồi ở đây còn có một quyển sách, là bác sĩ Phó nhờ giám đốc Khâu mua để tặng cho cô.” Trần Cương vội lấy từ trong túi mình ra một quyển sách đưa cho Mạc Như,
Mạc Như vừa nhìn, lại là một cuốn “Kiểu dáng cắt may quần áo”, cô vui mừng nói: “Xã trưởng Trần đây là tặng than trong mùa đông, bác sĩ Phó là vẽ rồng thêm mắt, thực sự cảm ơn mọi người quá.”
Đến lúc trả tiền, Chu Thành Chí lớn tiếng nói: “Đồng chí Mạc Như! Đội sản xuất quyết định chi một nửa tiền cho cháu, thuê cháu trở thành thợ may của đội sản xuất.”
Ông là đội trưởng đội sản xuất, do bệnh nghề nghiệp, thấy việc có lợi với đội sản xuất thì đều phải nhúng chân vào.
Mạc Như suy nghĩ mình có khả năng mua lại, có phải không cần đội sản xuất trả tiền không?
Chu Minh Dũ nắm nắm tay cô, cười với cô, Mạc Như nói: Vậy thì cảm ơn đội trưởng nhiều quá, vừa hay chúng tôi đang rầu đây, khó khăn lắm mới được phần thưởng lớn như vậy, lại mua không nổi, thì đúng là khó quá. Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn mọi người!”
Trương Căn Phát tuy rằng cũng có chụp một tấm hình, nhưng mà chiến sĩ thi đua không có chụp với ông ta, khiến cho ông ta rất không vui.
Ông ta nghe thấy vậy, nói: “Vậy thì cũng phải là thợ may của đại đội.”
Chu Thành Chí nói: “Đội hai chúng tôi không phải là của đại đội sao?”
Trương Căn Phát không nói gì thêm nữa
Các xã viên cũng trở nên kích động: “Đội trưởng, vậy chúng tôi có phải cũng có thể dùng máy may để làm may quần áo không?”
Chu Thành Chí nói: “Các người không được động vào máy may, đó là phần thưởng cho chiến sĩ thi đua, mọi người muốn làm quần áo có thể tìm chiến sĩ thi đua. Lát nữa chúng ta hỏi thử giá là quần áo ở trong thành, cho xã viên của mình thì rẻ một chút.”
Tuy rằng đội sản xuất phụ giúp một phần tiền mua máy may, nhưng cũng không thể nào kêu Mạc Như may quần áo không công cho mọi người, nghĩ thôi cũng không thể nào.
Cô đâu phải không mua nổi.
Có người la lên: “Chiến sĩ thi đua may quần áo mắc lắm, nói là làm một bộ phải hai đồng, chúng tôi không mua nổi đâu.”
Chu Thành Chí mắng nói: “Không mua nổi thì không dùng, giấy của xưởng làm giấy rẻ, cũng không phải là ai cũng dùng được.”