Chương 671: Tuyển lại cán bộ (3)
Chu Diệu Hồng đã rất mãn nguyện rồi, kích động đến mức hận không thể ngay lập tức mặc ra đi một vòng trong thôn.
Đây là quần áo đẹp nhất mà cô ta từng thấy, cho dù là quần áo cũ anh trai mang về từ trong thành phố cũng không thể so sánh được.
Đặc biệt là cô ta nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ từ trong mắt của Chu Viên Viên, thì càng mãn nguyện hơn nữa.
Mạc Như nói: “Chờ một chút, làm thêm một sợi thắt lưng cho cô.”
Vải làm thắt lưng đã sớm cắt sẵn rồi, áp vải vào may vào là được, để cho sát hơn, cô ấy may một ít hoa văn đẹp ở trên đó như may thêu.
Có thể thắt trực tiếp, cũng có thể mua một cái cài thắt lưng.
Lúc này Chu Minh Dũ về gọi cô: “Vợ à, sao còn chưa đi ăn cơm?”
Cùng đến còn có Chu Thành Liêm, anh ta nhìn thấy quần áo mới trên người Chu Diệu Hồng, vô thức huýt sáo một tiếng: “Bộ đồ này đẹp thật!”
Chu Diệu Hồng ngay lập tức đỏ hết cả mặt, vô thức cảm thấy như đang khen cô ta đẹp nên trong lòng càng hài lòng hơn nữa.
Mạc Như nói: “Anh Út Năm à, phải nghĩ cách kiếm một cái bàn ủi cho em.”
Chu Minh Dũ nói: “Kiếm gì cũng phải ăn cơm trước, sau này trời tối đừng làm nữa, không thể mua cái máy may làm hỏng mắt.”
Mạc Như cười cười: “Biết rồi.”
Cô đang sửa soạn bước cuối cho áo của Chu Diệu Hồng: “Được rồi, về đính nút vào là mặc được, quần để sang năm rồi nói.”
Đây không phải là cô mê tín, mà là phong tục địa phương như vậy, nếu như chưa qua mùng hai tháng hai đã động kim chỉ thì sẽ bị nói là đụng trúng mắt rồng, đến lúc đó có chút việc gì cũng đổ thừa vào đó, cô không muốn đụng vào điều cấm kỵ.
Chu Diệu Hồng cũng không nỡ cởi áo mới ra, đến Chu Viên Viên nói rằng mặc thử một chút cũng hơi không nỡ.
Chờ hai người đi rồi, Mạc Như hỏi Chu Minh Dũ: “Thất Thất đâu rồi?”
Chu Thành Liêm cười nói: “Ba nuôi nó đang ẵm đó.”
Ba nuôi ư?
Mạc Như toát mồ hôi lạnh: “Chu Bồi Cơ thành ba nuôi từ khi nào vậy, sao em không biết?”
Chu Minh Dũ cười nói: “Bọn họ gọi bậy đó, họ muốn con gái mình làm con dâu, đương nhiên là không được nên nói là làm ba nuôi.”
Mạc Như: ...
Chu Bồi Cơ còn chưa có vợ mà đòi con dâu, có phải bị chứng ảo tưởng rồi không.
Cô và Chu Minh Dũ, Chu Thành Liêm cùng đi ăn cơm, hiện tại mới phát hiện Chu Minh Dũ dán câu đối màu đỏ và chữ Phúc trong nhà.
Những thứ này đều là do đội sản xuất viết, câu đối một hào một đôi, chữ phúc hai chữ một xu, có thể dùng điểm công tác để trả, cũng có thể mua bằng tiền.
Về cơ bản đều trả bằng điểm công tác, đây xem như là mua thiếu.
Trên giường đất là ngẩng đầu lên thấy hỷ, trên tủ là áo mới đầy tủ, bên cạnh bếp cũng có dán chữ phúc, cửa gian phía đông có dán: Một đêm lên hai tuổi, năm canh chia hai năm.
Trên cửa gian nhà chính có dán: Trời thêm năm tháng người thêm thọ. Xuân khắp đất trời phúc mọi nhà.
Cửa hàng rao trong sân dán đầy chữ Phúc, đối diện cửa sân không có tường cũng không có cây, Chu Minh Dũ dán ở cây nhỏ bên cạnh cửa hàng rào: Ra cửa gặp hỷ.
Ôi trời, cũng khá vui tươi đó, khắp nơi đều đỏ rực, trên đường cũng sạch sẽ.
Bọn họ đi thẳng về phía nam, từng nhà từng hộ cũng dán câu đối mới, trước cửa trên đường đều quét dọn sạch sẽ cả.
Nghe Chu Minh Dũ nói đến nhà ăn cơm giao thừa, Mạc Như nói: “Ở trong sân, không phải lạnh chết à.”
Hôm Đông chí ăn sủi cảo đã lạnh lắm rồi.
Chu Thành Liêm cười nói: “Cháu may quần áo nhanh, bọn chú dựng rạp chậm à? Đã sớm dựng rạp lên rồi.”
Dựng rạp ư?
Đúng thật, đến bên nhà ăn, thấy sân phía nam nhà ăn đã dựng rạp cỏ lên rồi, dùng lò đất, gạch làm nền, cộng thêm gỗ dựng khung lên trước, sau đó chống gỗ nhỏ lên, đè thân cao lương, rèm cỏ, thậm chí là chiếu, thân ngô lên, nói chung có gì dùng nấy, cũng tạm dựng được một cái rạp cỏ chứa được hơn một trăm người.
Trong lòng Mạc Như nghĩ: Đúng là người nhiều sức mạnh, dựng một cái rạp to như vậy cũng là chuyện tích tắc. Nếu như thực sự có thể điều động được tính tích cực của hầu hết mọi người, thì đội sản xuất cũng khá tốt, nhưng mà chắc là rất khó.
Các xã viên có bàn vuông thì bưng bàn ở nhà đến, ghế cũng gom cho đủ, đến lúc đó các nhà vây bàn mà ngồi.
“Sỏa Ni, bọn chú lợi hại chứ.”
Mạc Như cười nói: “Đúng là khá lợi hại đó, vậy sau này cũng không cần về nhà ăn, ăn ở đây là được rồi.”
“Đó là chuyện đương nhiên, khó khăn lắm mới dựng lên được, kiểu gì cũng phải thêm vài ngày, không thể làm không công chứ.”
Trong nhà ăn khói bay nghi ngút, làm cả rạp cũng trở nên mờ ảo, mùi thơm của thịt càng xông thẳng vào mũi, khiến cho người ta thèm thuồng.
Ngay sau đó, tiếng mõ đã vang lên.
Trương Thúy Hoa và Hà Quế Lan la lên: “Bữa ăn giao thừa, ăn cơm thôi.”
Các phụ nữ ra vào nườm nượp, mang đồ ăn từ trong nhà ăn ra để trên bàn trong rạp.