Chương 673: Về nhà mẹ đẻ (Bắt sâu bọ)
Mặc dù chính phủ nói muốn chống mê tín phong kiến, không được phép làm thế này thế kia, thực chất chỉ là ngụy biện, nói chung là cán bộ đại đội dẫn dắt các cán bộ của đội sản xuất đi kiểm tra, nếu đại đội không can thiệp thì về cơ bản sẽ ổn.
Chỉ cần nói rõ, ở nông thôn ăn Tết thì ai sẽ quản?
Trước kia thu nồi, lương thực gì đó, ngoại trừ xưởng sắt thép cử người đến, còn lại cơ bản đều do các đại đội thi hành. Nếu mức thi hành mạnh thì các xã viên sẽ gặp tai họa, còn nếu mức thi hành yếu hơn thì mọi người vẫn thoải mái như thường.
Giống như kế hoạch hóa gia đình sau này.
Hiện tại, Trương Căn Phát đã mất đi cánh tay Trương Đức Phát, cộng thêm đội hai là đội sản xuất tiên tiến, còn có vài chiến sĩ thi đua, ông ta không làm ăn gì được, hơn nữa từ chiều tối, Chu Thành Chí đã mang đến cho ông ta vật cúng tế tổ và rượu thịt đêm giao thừa rồi.
Há miệng mắc quai, ông ta thực sự không thể đi quản không nể nang.
Dù sao thì hiện tại bữa ăn của đội hai đội một khác xa với đội ba đội bốn một trời một vực, ông ta cũng không muốn hai đội kia ăn tiệc đêm giao thừa.
Đội hai đội một được ăn no nê bữa thịt trong đêm giao thừa, đội ba đội bốn lại chỉ có thể ăn một ít củ cải nấu dầu, khoai lang luộc, khoai lang khô, thịt heo, bột mì bánh bao gì đó, ngay cả bánh ngô hấp cũng không có.
Chẳng những không có ăn, cho dù rau luộc và khoai lang luộc bọn họ cũng không thể được ăn thỏa thích, phải dựa theo số lượng đầu tư lương thực ban đầu và điểm công tác để chia.
Người lớn hai củ khoai lang, trẻ em một củ, mỗi người một đôi đũa.
Họ ngửi thấy mùi thịt tỏa ra từ nhà ăn của hai đội kia, rồi nhìn khẩu phần lương thực do chính đội mình phân phát, cảm thấy sống không bằng chết, có người bàn nhau đến đội hai và đội một để xin thịt để ăn, dù là nước cốt cũng được.
Nhưng kể từ sau cuộc ồn ào lần trước, Chu Thành Chí căn bản không cho bọn họ một cơ hội nào, ông nói thẳng: “Các người không tham gia vào lao động của đội hai thì dựa vào cái gì ăn thịt của đội hai chúng tôi? Đội chúng tôi có một số người có điểm công tác ít chỉ ăn được vài miếng, chia cho các người thì bọn họ ăn gì?”
Nước cốt ư?
Hề hề, trước kia chẳng phải cho các người ăn nước cốt rồi sao, các người đã cảm ơn chưa?
Ăn no rồi có sức lực đến ăn của chúng tôi sao?
Nằm mơ đi.
Bởi vì không có đồng hồ treo tường, nhìn sao trời ước chừng thời gian, nử đêm đội sản xuất làm sủi cảo và đốt phát đón giao thừa.
Bọn trẻ không dậy ăn, đứa nào cũng ngủ say, chỉ có người lớn đến nhà ăn sủi cảo may mắn.
Bên ngoài chỉ vang lên tiếng pháo nổ bụp bụp, đằng xa tối đen như mực, không giống như đang đón Tết.
Nhưng người của đội một đội hai không bị ảnh hưởng, gặp mặt đều cười vui vẻ nói với nhau “Năm mới vui vẻ”, sau đó ăn sủi vảo, gia đình mừng năm mới, phụ nữ nghỉ ngơi, đàn ông thay phiên thắp hương và đốt nến trong đêm giao thừa.
Ngày hôm sau là mùng một, người lớn và trẻ con đều mặc đồ mới và đi chúc Tết.
Ngày này, theo phong tục địa phương, phụ nữ không cần xuống bếp, toàn bộ đều là đàn ông làm.
Hơn nữa, còn có một phong tục, trước mười lăm tháng giêng không được làm mâm cơm mới, phải ăn đồ ăn dự trữ trước đó.
Năm trước, bì lợn nấu thành bì lợn đông lạnh, thịt gà làm thành thịt gà đông lạnh, mỗi ngày mỗi gia đình chia một bát nhỏ làm thức ăn, hâm nóng lại thức ăn thừa tối qua, rồi lấy bánh bao, bánh ngô hấp, bánh nhân đậu gì đó đã trữ từ năm trước ra hấp.
Cho dù đội hai có điều kiện tốt, cũng không thể ngày nào cũng ăn lương khô, khoai lang vẫn là món chính, lương khô cùng lắm ăn đến mùng ba mùng bốn bắt đầu nấu các loại cháu.
Đây được coi là tốt rồi, dù sao mọi người vẫn có thể ăn no tám phần, không giống như các đội sản xuất khác, một người chỉ có thể ăn vài lạng một ngày, ngày nào cũng hai mắt mơ màng.
Kể từ mùng hai bắt đầu đi thăm họ hàng.
Nay các đội sản xuất tập thể sắp xếp công việc, qua mồng ba mồng bốn thì đàn ông bắt đầu làm đi làm, cơ bản đều là con gái về nhà mẹ đẻ, cháu trai đến nhà cô một chuyến, mọi người lê la tán dóc.
Trước kia tự mình cày ruộng thu hoạch lương thực, về nhà mẹ đẻ đều mang theo thịt hoặc hai mươi quả trứng gà, một củ cải trắng, hai túi điểm tâm gì đó. Hiện tại đều ăn ở nhà ăn, mỗi ngày chỉ có khẩu phần lương thực của mình, mặc đồ phải có phiếu mua vải, một người chỉ có hai thước tám, ăn mặc không đủ thì rất nhiên cũng không có quà mang về.
Vậy nên năm đầu tiền ở nhà ăn lớn này, các phụ nữ về nhà mẹ đẻ rất bối rối, về nhà mẹ đẻ mang quà gì đây?
Có một số phụ nữ viện cớ trời lạnh, trẻ con không tiện ra ngoài, dứt khoát không về nhà mẹ đẻ, đợi trời ấm áp rồi tính tiếp.