Chương 681: Ba mẹ (2)
Mạc Như thấy cậu bé mặt mũi tức giận, vội khuyên: “Tập, bí thư đại đội không phải là người tốt, nhưng cô bé này không phải người xấu, cho dù ông của cô bé lấy của đại đội, nếu cô bé không cho em ăn thì chúng ta cũng không làm thế nào được. Cô bé đưa cho em thì em nên cảm kích và ghi nhớ lòng tốt của cô bé.”
Lúc đầu Chu Minh Dũ giúp đỡ Triệu Hỷ Đông, Triệu Hỷ Đông cũng không cảm ơn. Tuy rằng quan hệ nhà mẹ đẻ cô và nhà đại đội khác với nhà họ Triệu nhưng cô cũng hy vọng em trai mình không vì thù hằn với nhà họ Thôi mà đi ghét người khác.
Thà đừng lấy, nếu như lấy rồi thì phải biết cảm kích công sức của người ta.
Mạc Ưng Tập đột nhiên không muốn ăn khoai lang nữa, tức giận nói: “Khi ông nội nó làm hại ba mẹ chúng ta, ông ta đeo một tấm gỗ lớn treo trên máy bay rồi treo ba lên. Mẹ chúng ta đi nhà ăn làm cơm, bọn họ đập vỡ chậu sành bắt mẹ quỳ lên những mảnh vỡ. Em không muốn nhớ lòng tốt của nó, con bé ấy có gì tốt chứ.”
Mạc Như lấy lại khoai lang từ trong tay cậu bé: “Vậy em ăn bánh ngô hấp đi, trả lại lương thực cho người ta, từ nay về sau cũng đừng nhận đồ của người khác nữa, cũng đừng để ý đến bọn họ thì có thể ngang nhiên mà nói con bé không tốt.”
Mạc Ưng Tập: “Đây là nó nợ chúng ta mà!”
Mạc Như biết nhất thời nói cũng không thông, lúc bụng đói cũng không có cách nào mà giảng đạo lý, huống hồ người nhà bị đối xử bất công như vậy. Nếu như cô không phải vì sợ em trai còn trẻ tuổi có những suy nghĩ lệch lạc thì cô cũng không nói những điều này làm gì.
Bởi vì cô cũng rất tức giận.
Nhưng giận cũng không được đánh mất lý trí.
“Tập là cậu bé ngoan, đúng rồi, chị còn mang kẹo cho em đấy.” Cô lại từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Mạc Ưng Tập nhìn thấy viên kẹo, nuốt nước bọt, dùng lực lau mắt, đột nhiên tức giận.
Cậu bé không những không chịu lấy kẹo, ngược lại còn nhảy cẫng lên, gào thét Mạc Như : “Chị có nhiều đồ ăn như thế, còn có cả kẹo để ăn, sao chị không về nhà sớm thăm mọi người. Chị cũng chẳng nhớ ba mẹ, nhớ chúng em, chị không có lương tâm. Em không thích chị nữa.”
Cậu bé quay người chạy ra ngoài.
Mạc Ưng Tập vừa chạy đến cửa phòng thì có một thanh niên từ bên ngoài bước vào, cậu bé sợ sệt: “... Anh trai.”
Người bước vào tầm mười ban, mười lăm tuổi, mày dài mắt phượng, vẻ mặt nghiêm nghị, giơ chân đá Mạc Ưng Tập xuống đất, mắng : “Mày mắng ai thế, mắng lại một lần nữa anh nghe.”
Cậu ta là Mạc Ưng Đường, là em trai lớn của Mạc Như.
Mạc Ưng Tập ngồi trên đất khóc thút thít cũng không dám đứng lên.
Mạc Như đuổi theo sau, nhanh chóng đỡ em trai lên, nhìn thấy Mạc Ưng Đường đi vào, cười nói: “Em trai.”
Mạc Ưng Đường ngoảnh đầu nhìn cô, hai mắt bỗng đỏ lên, bước hai bước lên rồi ôm chặt Mạc Như nghẹn ngào: “Chị...”
Cậu ta bây giờ cao hơn Mạc Như nhưng vì ăn không no, trên người không có thịt, gầy gòm độc một bộ xương thẳng đứng.
Mạc Như vỗ nhẹ vào lưng cậu ta, vô thức thấy mình chợt khóc rồi. Cô lau nước mắt, nhìn cậu em trai này, đúng là một chàng trai khôi ngô, tuấn tú như anh họ, nhưng mà không trầm mạc mà lại lạnh lùng một chút.
Cô cười, sờ đầu cậu ta. “Em đã cao thế này rồi à.”
Vẻ mặt nghiêm nghị ban đầu của Mạc Ưng Đường dần có chút ửng đỏ: “Chị ơi, em đã lớn rồi.” Không thể như lúc nhỏ mà xoa đầu cậu ta nữa rồi.
Mạc Như đáp: “Tính khí trở nên nóng thế, sao lại động tay với em trai vậy.”
Mạc Ưng Đường: “Em không động tay.”
Mạc Ưng Tập: Anh động chân.
Mạc Như lại kéo Mạc Ưng Tập qua, kiểm tra: “Đá vào đâu, có đau không?”
Mạc Ưng Tập bật khóc, chỉ vào eo mình: “Chị ơi, đau.” Sau đó sà vào lòng Mạc Như ra sức lau nước mắt, ấm ức như bị ai làm gì vậy.
Không đợi Mạc Như mở lời, Mạc Ưng Đường đã xách cậu bé bỏ sang một bên lạnh lùng nói: “Em còn giả vờ!”
“Anh đá vào mông mày, còn chưa dùng sức cậu đã ngồi xuống đất, mày đau ở đâu chứ?”
Mạc Ưng Tập ấm ức, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Chỗ nào cũng... không đau” Sau đó im lặng lau nước mắt.
Mạc Ưng Đường: “ Khóc cái gì mà khóc, xin lỗi đi.”
Mạc Ưng Tập chớp đôi mi đen dài, trên mi vẫn còn đọng nước mắt: “Chị ơi, em xin lỗi chị, em không nên nói hỗn với chị, chị đánh em đi.”
Mạc Như: “Được rồi, xin lỗi cũng phải xuất phát từ đáy lòng, bắt ép cũng không có ích gì. Chúng ta lâu rồi không gặp chắc cậu bé có nhiều hiểu lầm. Đầu tiên hãy gác lại chuyện cũ,xem tương lai thế nào có được không?”
Mạc Ưng Tập gật đầu.
Mạc Như sờ đầu cậu bé rồi lấy một viên kẹo đưa cho em trai lớn: “Em à, chị cũng mang cho cậu một viên kẹo.”
Mạc Ưng Đường:
“ Chị, em là người lớn rồi.”
Mạc Như lấy kẹo dỗ cậu ta khi cậu ta còn là cậu bé ba tuổi.
Mạc Như: ... Dường như có gì đó sai sai.
Cô cười đáp: “Nhanh vào phòng, chị còn mang đồ ăn cho bọn em nữa.”