Chương 689: Đòi công bằng (3)
Chu Minh Dũ gật đầu, Mạc Ưng Đường này cân nhắc vấn đề không tệ, tâm tư tinh tế, đợi thoát khỏi sự trấn áp của tên họ Thôi kia thì cũng tất nhiên sẽ làm nên chuyện.
Thôi Phát Trung cười to ha ha, như thể nghe thấy chuyện buồn cười gì đó: “Phải bồi thường ư? Ha ha, nhà nào cũng nộp nồi đến xưởng sắt thép đốt rồi, nhà nào cũng chặt cây đốt rồi, ai bồi thường đây? Cậu đòi tôi ư?”
Ông ta chỉ vào mũi mình, lạnh lùng hừm một tiếng, ánh mắt vô cùng u ám.
Chu Minh Dũ nói: “Bí thư Thôi, không nên nói lời như thế. Ông nói như thế, sao tôi lại cảm thấy ông đầy oán hận công xã? Ông oán hận công xã đã chặt cây thu nồi hay sao? Chẳng lẽ không phải là các xã viên nên cùng nhau hăng hái tham gia luyện sắt thép, ủng hộ Đại nhảy vọt hay sao? Sao ông biết công xã sẽ không bồi thường cho các xã viên?”
Thôi Phát Trung ngẩn người, không ngờ bản thân tùy tiện nói vài câu đã bị tên nhóc thối này nắm được thóp rồi, ông ta ở trông thôn xưng vương xưng bá quen rồi, trước giờ nói một là một, ai cũng nịnh bợ ông ta, không ai dám xoi mói ông ta cả.
Ông ta rầu rĩ hừm một tiếng: “Chàng trai, làm chiến sĩ thi đua thôi mà, đừng quá tự hào, làm người phải khiêm tốn.”
Mạc Như không để ông ta được như ý: “Bí thư Thôi! Làm chiến sĩ thi đua tại sao lại không tự hào, tự hào lắm đấy, đây là niềm tự hào của chúng tôi, là vinh quang của chúng tôi, chẳng lẽ làm chiến sĩ thi đua lại cảm thấy mất mặt ngại ngùng hay sao? Theo như lời ông nói thì ông đang bôi nhọ chiến sĩ thi đua, bôi nhọ cách mạng, bôi nhọ công xã nhân dân.”
“Hỗn láo!” Thôi Phát Trung tức giận đập bàn đứng lên, đôi môi tím tái ban đầu đã chuyển sang đen, còn khẽ run cầm cập.
Thôi Phát Bình và những người khác hoảng hốt, vội nhỏ tiếng nhắc nhở đừng nổi giận, hai chiến sĩ thi đua không dễ giải quyết, thực sự nếu bắt hai người này lại thì một hồi đội sản xuất người ta đến đòi người rồi kinh động đến công xã cũng không tốt.
Thôi Phát Trung thả lỏng rồi siết chặt nắm đấm, siết chặt rồi thả lỏng, cuối cùng lại cười: “Đúng là một đám trẻ con, người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng có thể tha thứ. Được rồi, mở cuộc họp đội sáu, đánh giá lại điểm công tác và khẩu phần lương thực một lần nữa, xét tình hình bồi thường cho bọn họ.”
Thôi Tông Đức sốt ruột râu dê run rẩy, phần khấu trừ cũng không cho đội mà đều bị ông ta lấy đi, đây cũng là thông lệ của bọn họ, chén ép khấu trừ xã viên, cán bộ đội phân chia rồi.
Chu Minh Dũ nói: “Có thế nào thì cháu cũng là chiến sĩ thi đua luyện sắt thép, vợ cháu là chiến sĩ thi đua vụ thu, phụ nữ điển hình, cùng tham gia đánh giá điểm công tác của mọi người, chỉ đạo mọi người với trình độ điểm công tác đứng đầu toàn huyện.”
Đối diện với những ác bá này, thực sự không cần phải khiêm tốn, bọn họ ngang ngược thì chúng ta phải ngang ngược, kiêu ngạo và giỏi hơn bọn họ.
Anh khiêm tốn với bọn họ, bọn họ sẽ cho rằng anh vô dụng.
Thôi Phát Trung thấy quá phiền phức nên xua tay đồng ý.
Dù sao ông ta cũng không muốn giết chết Mạc Thụ Kiệt ngay, như thế thì vô vị lắm, để bọn họ trở lại bình thường, tưởng là ngày tháng tốt lành đến rồi, đến lúc đó đạp bọn họ vào bùn lầy, há chẳng phải càng tuyệt vọng hơn sao?
Tất nhiên, còn phải tiện thể đạp hai chiến sĩ thi đua này vào trong mới đã.
Muốn ra mặt thì đợi kiếp sau đi.
Thôi Tông Đức nói: “Sau cuộc họp sáu đội vào buổi tối, đánh giá lại điểm công tác và khẩu phần lương thực của gia đình Mạc Thụ Kiệt.”
Bàn bạc thỏa đáng rồi, vài người về nhà ăn cơm trước, đến chiều tiếp tục làm việc.
Chu Minh Dũ nói với Mạc Thụ Kiệt: “Đến chiều, con thay ba đi làm, ba cũng lớn tuổi rồi, ở nhà nghỉ ngơi.”
Anh muốn đi xem năng lực lao động và tốc độ của những người này mới nắm chắc tiêu chuẩn xét điểm công tác của bọn họ.
Mạc Thụ Kiệt có hơi kích động: “Sao lại như thế, không được, anh chị khó khăn lắm mới...”
“Ba, ba để anh Út Năm đi đi, anh ấy đi xem tình hình xét điểm công tác mới cho chúng ta.”
Mạc Thụ Kiệt nói: “Vậy thay mẹ con đi đi, ba không mệt.”
Thẩm Thục Quân: “Con rể bảo ông nghỉ ngơi thì ông cứ nghỉ đi.”
Mạc Ưng Đường vùi đầu ăn cháo khoai lang không nói gì, Mạc Ưng Phỉ nhìn một cái, bảo ba mẹ tự quyết định, Mạc Ưng Tập cười nói: “Chị ơi, chị nói đi, ba mẹ đều nghe chị.”
Mạc Như nói: “Chị và anh Út Năm đi, bảo ba mẹ ở nhà nghỉ ngơi.”
Dù sao gánh đất cũng là một vấn đề cần tính toán, cô có thể cùng tổ với anh Út Năm, một người đẩy xe một người kéo, đến lúc đó có thể lặng lẽ dùng không gian chuyển đất.
Nghe nói cô cũng muốn đi, Mạc Thụ Kiệt lại càng không đồng ý.
Mạc Ưng Đường cũng không đồng ý: “Được rồi, ba người ở nhà nói chuyện, một mình anh rể cũng có thể thay thế ba người rồi.”