Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 691 - Chương 691: Đòi Nợ

Chương 691: Đòi nợ Chương 691: Đòi nợ

Chương 691: Đòi nợ

Đợi cả hai đi khỏi, Mạc Thụ Kiệt phiền muộn, nói: Đừng làm liên lụy đến bọn trẻ, con bé gả đi rồi, không nên bị chúng ta làm liên lụy nữa.”

Thẩm Thục Quân lạnh nhạt nói: “Con bé kết hôn thì không phải là con gái của chúng ta nữa à?”

Mạc Thụ Kiệt thở dài: “Lúc đó chúng ta cần một túi khoai lang khô.”

Giọng nói Thẩm Thục Quân trở nên sắc bén: “Con gái của tôi lấy chồng đàng hoàng, một túi khoai lang khô thì làm sao, chẳng lẽ không nên cho sính lễ hay sao?”

Nói xong, bà ấy chảy nước mắt đầm đìa, cũng không lau: “Tôi biết là ông và Ưng Đường luôn cho rằng tôi nhẫn tâm, dùng một túi khoai lang bán con gái đi…”

Mạc Thụ Kiệt thấy bà ấy khóc là ruột gan rối bời, vội lau nước mắt cho bà ấy, nhưng càng lau lại càng nhiều: “Mẹ bọn trẻ à, bà xem bà kìa, lại khóc nữa rồi. Bà nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó, tôi và Ưng Đường không có ai nghĩ như thế cả.

Quyết định của bà là đúng, nếu không phải con rể thích Sỏa Ni rồi dẫn đi thì nói không chừng Sỏa Ni ở nhà còn phải chịu nhiều vất vả, bà xem chúng ta không được ăn no mặc ấm, nếu Sỏa Ni không đi thì sẽ bị tên súc sinh kia…”

Vừa nói, ông ấy cũng không ngăn được dòng nước mắt: “Bốp” cho mình một bạt tai: “Đều là do tôi vô dụng, liên lụy mọi người, nếu bà không gả cho tôi thì căn bản không cần phải bị giày vò thế này, nếu không phải tôi muốn chết cũng không xong thì sẽ không liên lụy mọi người đến bước này...”

Có thế nào ông ấy cũng không nghĩ thông, đây rốt cuộc là tại sao.

Tổ tiên nhà họ Mạc tuy là địa chủ, nhưng khi người Nhật đến, ông nội và ba của bọn họ cũng tích cực giúp giặc chống Nhật, chính ủy lúc đó còn nói là sẽ ghi công lớn cho bọn họ, nói rằng Đảng và nhân dân ghi nhớ sự giúp đỡ và cống hiến của bọn họ đối với cách mạng, sau giải phóng nhất định sẽ biểu dương nhà họ Mạc đàng hoàng.

Nào ngờ sau khi kháng Nhật thành công, chẳng những không biểu dương bọn họ mà ngược lại bọn họ bị gán là phần tử xấu địa chủ, ngày nào cũng bị phê bình.

Năm 1946, khi chính sách được nới lỏng, gia đình cũng không mấy khấm khá. Từ năm 1947 bắt đầu bị đánh, sau khi ba bị đánh chết, anh trai bị bắt đi trại cải tạo, còn gia đình ông ấy cũng được thoải mái hơn. Sau năm mươi năm cải cách ruộng đất, ông ấy lại bị lôi ra chỉ trích, bị đánh đập, hành hạ liên tục và sinh bệnh, cả người suy sụp, nôn ra máu, nôn ra máu cả một năm trời.

Sau đó tuy không ho ra máu nữa, nhưng cơ thể xương cốt lại không ổn.

Đó đều là những hành hạ về thể xác, ông ấy có thể chịu đựng nhưng điều ông ấy không thể chấp nhận được đó là vợ ông ấy cũng bị đánh đập và làm nhục, con cái cũng bị phân biệt đối xử.

Ông ấy cho rằng mình đã liên lụy đến vợ và con, nếu mình chết đi thì có thể tình thế sẽ thay đổi tốt hơn, thậm chí nếu mình chết đi thì Thục Quân dẫn theo con tái giá, gả cho bần nông cố nông có thể sẽ không cần cùng ông ấy bị đánh.

Nghe những lời nản chí của ông ấy, Thẩm Thục Quân vội ôm lấy ông ấy: “Ông tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc, ông chết rồi thì những tên súc sinh kia sẽ không buông tha cho chúng ta...”

Không phải ông ấy chưa từng nghĩ đến cái chết, lần đó gãy xương sườn, ông ấy tự tìm cái chết, cũng mau Mạc Ưng Long phát hiện kịp thời và cứu ông ấy.

Thôi Phát Trung còn đến đe dọa, nếu Mạc Thụ Kiệt chết thì phụ nữ và con cái ông ta sẽ bóp chết từng người như bóp chết một con kiến.

Có lời dọa dẫm đó, Mạc Thụ Kiệt càng không dám chết, thực sự có thể nói là sống không được mà chết cũng không xong.

Hai vợ chồng ôm đầu nghẹn ngào, không dám khóc to, chỉ có thể ra sức nhẫn nhịn, nước mắt rơi lã chã.

Mạc Như dẫn theo Mạc Ưng Tập đi đến đại đội, lần này được biết là đội trưởng và phó đội trưởng đều đến công trường làm việc không có nhà.

Buổi sáng, ai cũng ở nhà không làm việc, lúc này mọi người đều đến công trường, vờ làm người cần mẫn gì chứ?

Trốn tôi phải không?

Mạc Như cười khẩy, cứ nghĩ mình không biết, ‘Ông có mưu kế lợi hại thì tôi cũng có phương án ứng đối’, chờ mà xem.

Mạc Ưng Tập cũng nói: “Chị, chắc chắn bọn họ cố ý tránh né, chị không nghe người ta nói câu đó sao?”

Mạc Như hỏi: “Gì cơ?”

Mạc Ưng Tập nói nhỏ với cô: “Đội trưởng, đội trưởng, ăn no rồi nằm, đắp chăn để lộ cổ, chỉ lo ăn uống không làm việc.” Cậu bé mỉa mai: “Đội trưởng thôn chúng ta chưa bao giờ ra đồng làm việc, đều đứng một bên khoa tay múa chân. Trời lạnh như thế, bọn họ có thể đến mương phía nam đào đất ư? Chắc là khoác lác thôi, đào vàng còn được.”

Mạc Như cười khì khì, nói một cách khá sinh động, cô nói: “Không phải tất cả các đội trưởng đều như vậy, đội trưởng của đại đội Tiên Phong không như thế. Đại đội trưởng dẫn người làm ruộng thí nghiệm, đội trưởng sản xuất dẫn đầu ra đồng kiếm điểm công tác, làm việc cũng rất giỏi.”

Bình Luận (0)
Comment