Chương 727: Dấu hiệu xấu (3)
Trương Thúy Hoa liếc một cái, nói: “Bà quên vụ thu hoạch mùa thu rồi à, lúc ấy chúng ta vội vò, sát lát khoai lang, phơi khoai lang khô, trời lúc thì mưa lúc thì nhiều sương, không đủ khô làm mốc hết. Không nói đâu xa, hai đại đội đã vứt thẳng một lượng lớn khoai lang khô xuống mương phơi đấy, có thể phơi ra được cái gì chứ? Thôn Mạc Gia Câu chắc cũng thế.”
Không chỉ vậy, mùa màng năm ngoái không bội thu, nhưng nhiệm vụ thu mua lương thực lại nặng hơn so với những năm trước, rất nhiều đội sản xuất đều thắt lưng buộc bụng mà giao nộp.
Hơn nữa “Không làm mà đòi có ăn, ăn đến mức nghèo luôn”, đàn ông trong nhà không dễ làm, chứ đừng nói đến một đội sản xuất, càng khó.
Hà Quế Lan nói: “Chỗ này cho gia súc ăn vậy, dù sao đội chúng ta cũng không thiếu mấy cân lương thực.”
Trương Thúy Hoa đáp: “Cũng được, cũng không thể lợi dụng nhà ăn, trừ điểm công tác của Sỏa Ni đi.”
Hà Quế Lan cười nói: “Đừng tính toán kĩ thế, đại khái không sai lệch nhiều là được rồi.”
Trương Thúy Hoa không chịu: “Nhà chúng tôi gom góp một tí là được, của đội thì lại không hay, đến lúc có người ý kiến, bà với tôi gánh không nổi. Sổ sách cần được ghi chép rõ ràng, nhà ăn này cũng không phải của bà với tôi.”
Hà Quế Lâm thấy bà kĩ càng như thế chỉ có thể làm theo, đợi bí thư về thì sẽ báo cáo, ghi chép sổ sách tỉ mỉ, tính toán chuẩn chỉnh khẩu lương... Chỉ là chưa nói chuyện khoai lang khô bị mốc, trực tiếp rửa, phơi rồi mang đi cho gia súc ăn.
Trước bữa tối, Mạc Như và Chu Minh Dũ dẫn Mạc Ưng Tập và đám nhóc đi về gian phòng phía nam ăn cơm, giới thiệu mọi người với nhau.
Mạc Ưng Tập lúc đi đến đây đã được ba mẹ dặn dò kĩ càng. Lúc này miệng cậu bé ngọt như mật, không những làm cho Trương Thúy Hoa và ông Chu vui mừng ra mặt, mà mấy anh chị em dâu cũng bị làm cho cười ha ha.
Mạc Như vốn lo lắng Trương Cấu và Đinh Lan Anh sẽ có ý kiến, nhưng mà vẫn tốt là cả hai người đều rất nhiệt tình.
Nhất là Trương Cấu, kéo tay Mạc Ưng Tập xem trái, xem phải, sờ chỗ này, cầm chỗ kia, hận bản thân mình không thể sinh ra một đứa con đẹp trai, miệng ngon ngọt như thế.
Chị ta đã mang thai hơn hai tháng rồi.
Lúc ăn cơm, Trương Cấu hỏi Mạc Ưng Tập: “Ăn quen thức ăn của nhà ăn đội bọn chị không?”
Mạc Ưng Tập đáp: “Chị dâu, thức ăn ở nhà ăn ngon hơn nhiều so với thức ăn ở nhà ăn của bọn em. Thức ăn ở đấy không gọi là cơm, còn khó ăn hơn thức ăn cho lợn, chỗ khoai hỏng không đợi lọc ra, vất đi mà đều cho hết vào.”
Cậu bé thè lưỡi, húp nốt cháo còn dính trong bát: “Ngọt thật.”
Trương Cấu bưng bát của Lan Tử Nhi, chị ta định đổ cháo trong ấy cho Mạc Ưng Tập: “Ăn nhiều chút.”
Mạc Ưng Tập giật mình: “Thế này không được, đó là khẩu phần ăn của em gái.”
Trương Cấu nói: “Không sao, nó ăn không hết.”
Lan Tử Nhi đang nhấm nháp khoai lang, nghe chị ta nói vậy, cho vội hai miếng khoai vào miệng rồi duỗi tay ra “ư ư” đòi bát cháo của mình.
Trương Thúy Hoa lườm cô bé: “Đừng có lộn xộn.”
Trương Cấu hậm hực trả lại bát cháo cho cô bé: “Ăn của con đi, đừng có hẹp hòi như thế.”
Mạc Ưng Tập vội an ủi Lan Tử Nhi: “Lan Tử Nhi, cháu ăn nhanh đi, cậu không lấy của cháu đâu.”
Lan Tử Nhi lúc này mới nhanh chóng húp rột rột hết bát cháo của mình.
Trương Thúy Hoa cau mày, ho một tiếng, hiện tại Lan Tử Nhi ăn cơm có vài tật xấu như nhai chóp chép, phát ra tiếng, vung đũa và những hành động tương tự nhưng Trương Cấu cũng không nói gì đến chuyện chấn chỉnh cô bé.
Trương Cấu tát con gái cái “bộp”: “Ăn đàng hoàng, rột rột cái gì thế.”
Lan Tử Nhi mím môi, lẩm bẩm nói: “Mẹ cũng ăn rột rột mà.”
Trương Cấu trợn trừng mắt lên: “Nói bậy, mẹ rột rột lúc nào.”
Nói xong, chị ta bưng bát cháo của mình lên húp: “rột rột” một ngụm lớn.
Bàn ăn yên lặng chốc lát.
“Khì khì!”
Mạc Như phì cười, thế là người khác cũng cười theo,
“Ha ha ha...”
Trương Cấu: “...”
Trương Thúy Hoa nói: “Ăn cơm nhanh đi, buổi tối cả đội vào phòng họp.”
Cơm xong, Mạc Ưng Tập dẫn bọn trẻ con chơi ở đấy, Mạc Như đi họp cùng các ông.
Hiện tại cô là chiến sĩ thi đua, đội sản xuất mở cuộc họp, cơ bản cô đều phải ở cạnh mà nghe.
Chủ đề của cuộc họp tối nay là sắp xếp công việc của năm mới và định điểm công tác của một năm mới.
Định điểm công tác cũng dễ thôi, trong đội có mấy nhân sĩ quyền uy, kinh nghiệm phong phú, nắm rõ năng lực làm việc của các đội viên trong lòng bàn tay, điều chỉnh sơ lược so với năm ngoái một tí là được.
Những người già sẽ điều chỉnh thấp xuống chút, ngoài ra cũng có chỗ điều chỉnh cao lên chút, nhất là những đứa lớn thêm một tuổi, sức ăn cũng nhiều hơn.
Định xong điểm công tác lại bắt đâu bàn luận việc canh xuân và phòng chống hạn hán mùa xuân. Cày cấy vụ xuân trước, sau đó còn phải gánh nước tưới lúa mì.