Chương 739: Bản lĩnh lớn (7)
Có lương thực làm hậu thuẫn, các xã viên làm việc cũng ra sức.
Đội một cho dù không tốt như vậy nhưng cũng không tệ, còn đội ba đội bốn thì khác.
Không chỉ người già ốm trơ xương, đàn ông cũng không tốt đến mức nào, ngày đầu tiên đào sông đã ngất xỉu hai người đàn ông.
Một người là Triệu Hóa Dân, một người là Trương Thành Phát.
Chu Thành Chí đến tìm Trần Phúc Hải và Chu Ngọc Quý hỏi thử, lương thực khẩn cấp và lương thực dự trữ của hai đội bọn họ lại cũng ăn gần hết rồi.
Lúc này còn thê thảm hơn lúc ăn tết, ngày nào cũng húp cháo loãng, đến khoai lang luộc cũng không có.
Bởi vì khoai lang tốt đều nấu nhừ ở trong nước xem như cháo, như vậy thì số lượng nhiều, dễ chia.
Chu Ngọc Quý thảm thương nói: “Chúng tôi hiện tại ăn khoai lang hư mà năm ngoái đào về.”
Năm ngoái khoai lang bội thu, các đàn ông đi luyện sắt thép, các phụ nữ không thu hoạch xong không thu hoạch hết lười thu hoạch, hơn nửa khoai lang đều vứt ở trong ruộng hoặc là chôn ở trong hố.
Kết quả là mùa đông không đủ ăn, chỉ đành đi đào thêm về.
Tiếc rằng khoai lang mà bị đông đến mức hư thì đúng là khó ăn thật.
Thực ra không chỉ là đội ba đội bốn, một số đội sản xuất của các thôn khác còn thảm thương hơn bọn họ.
Những đội sản xuất đó lúc mở nhà ăn thì ăn no uống đủ, hai tháng là đã ăn hết lương thực dự trữ, sau đó học ở trong thành cung cấp số lượng giới hạn.
Chia theo lương thực góp vào và điểm công tác, người lớn thì một phần, mỗi ngày một cân, hai đứa trẻ được xem là một phần. Nếu lương thực góp vào ít, lao động ra ngoài làm lại không kiếm đủ điểm công tác thì cho dù nhà có bốn phần người, cũng chỉ được ăn cơm hai phần thôi, tự mang về nhà mà ăn, ăn không no thì cũng chỉ có vậy.
Những người phụ nữ của gia đình mà có nhiều con nít ít lao động lại góp ít, gần như ngày nào cũng bưng chén đi vòng vòng trong nhà ăn xin người ta quyên góp nửa chén cháo cho mình.
Nhưng mà người khác thì cũng ăn không no, làm sao nỡ cho cô ta chứ.
Hơn nữa, mọi người đều cảm thấy hộ gia đình như cô ta làm việc ít ăn cơm nhiều, xem như mọi người nuôi con cho cô ta, hiện tại cô ta không chỉ không mãn nguyện mà còn đến xin khẩu phần lương thực của người khác, ai mà chịu cho?
Hộ gia đình như cô ta không tránh được phải chịu đói.
Cộng thêm tình hình của nhà ăn cũng đi xuống mỗi ngày, mới ban đầu còn một phần một cân, sau này một phần chính là mười lượng của cân mười sáu lượng.
Mãi đến sau này thì thô khô ướt gì cộng lại cũng một cân.
Ban đầu đã không đủ ăn rồi, như vậy thì càng ăn không no.
Nhà đông con cơm ít quá, người lớn còn cố nhịn đói, tiết kiệm khẩu phần lương thực cho con, nhưng mà con nít không hiểu, đói thì muốn ăn, con nít lớn thì chắc chắn sẽ nghĩ cách cướp của em trai em gái, như vậy thì, mùa đông năm ngoái và mùa xuân năm nay tỉ lệ mất của con nít lại càng cao.
Còn có một số người, vào mùa thu không thu hoạch lương thực, khoai lang quăng hẳn trong ruộng để hư, hiện tại nhớ lại, lại vào trong ruộng đào khoai lang.
Kết quả là khoai lang đó đều bị lạnh đến mức hư hết rồi, sau khi hư lại càng cứng hơn, có luộc với nước thì cũng không cắn được.
Người trẻ còn cố gắng ăn, người già và con nít thì không còn cách nào, chỉ có thể về nhà nghĩ cách từ từ, hoặc là để lại vào trong nồi, nấu đến mức nát hơn một chút.
Nhưng mà các cán bộ đại đội thực hiện chính sách “nhà xã viên không được có khói” cực kỳ nghiêm khắc, cho dù là mùa đông nhỏ nước thành băng trên phảng trong nhà vẫn lạnh như là cái tủ lạnh, không cho xã viên đốt lửa làm ấm phảng, chỉ cần thấy nhà ai có khói thì đều phải đến phá, không cần biết là nồi hay là thau, đạp nát hết.
Vậy nên rất nhiều người chỉ có thể trốn làm vào buổi tối, lúc mọi người ngủ hết rồi, có khói thì cũng không ai nhìn thấy.
Còn có người muốn đi ăn xin, nhưng lại bị các cán bộ đại đội ngăn cản, không được tùy ý rời khỏi thôn, phần tử xấu thì mới đi lưu bạt, rời khỏi tự ý chính là lưu bạt phải bắt đi tù.
Hơn nữa cho dù đi ăn xin, tình hình của các thôn khác cũng gần giống với bọn họ, hoàn toàn không có gì đáng để ăn xin.
Rất nhiều người đói đến mức không còn cách nào, chỉ có thể đi tìm cái gì đó ăn.
Ở địa phương không có núi cũng không có hồ, vừa không có nơi để đi săn cũng không có động vật thủy sinh để hỗ trợ, mùa đông lạnh và mùa xuân là lúc mà khó chịu nhất.
Cây đều chặt sạch hết rồi vỏ cây cũng không có để mà lấy, mùa đông lại không có cỏ dại, chỉ có thể lấy một ít củ cải từ mùa hạ thu trong chuồng của các gia súc lấy ra, rồi đào vài cọng rễ cỏ từ trong tuyết hoặc cái gì đó, băm nát, cộng thêm một ít lương thực bột mì nhồi thành màn thầu hấp chín để no bụng.