Chương 741: Đói chết đi được (2)
Trong lòng Chu Ngọc Quý đầy mong đợi nhìn Chu Thành Chí, hy vọng ông mềm lòng sẽ đồng ý cứu tế bọn họ ngay tại đó.
Nếu không phải bởi vì chuyện trước kia thì hiện tại những người kia e là sớm đã muốn đến nhà ăn đội một đội hai xin cơm hoặc giành ăn rồi, đáng tiếc, hiện tại bọn họ thực sự không dám.
Chu Thành Chí nói: “Còn gần nửa năm mới thu hoạch lúa mì, chúng tôi chỉ có ít lương thực, chưa chắc đã chịu đựng được đến lúc đó, cũng là có lòng mà bất lực.”
Chu Ngọc Quý nói: “Nếu không có ăn thì chúng tôi cũng không thể giúp các người đào sông ngòi.”
Chu Thành Chí: “Các người không giúp chúng tôi đào, đợi đến lúc hạn hán thì các người không cần tưới tiêu cho đất sao?”
Vừa trốn vừa nghe lén những lời oán trách của Trần Kiến Thiết: “Chúng tôi không có cơm ăn, còn tưới tiêu gì chứ.”
Chu Thành Chí đi tìm Trương Căn Phát, đi thẳng vảo vấn đề với ông ta: “Ông dùng khẩu phần lương thực của xã viên bán lương thực dư, lúc này ai cũng chịu đói, lại còn phải khẩn trương đi xin lương thực bán lại cho nông thôn, nếu không đến lúc đó bên trên kiểm tra, tất nhiên cũng phải xử ông trước.”
Trương Căn Phát thấp thỏm trong lòng, nhưng miệng lại không nhận lỗi: “Nộp thuế nông nghiệp là nghĩa vụ vẻ vang của nông dân.”
Chu Thành Chí giễu cợt: “Ông nuôi gia súc cũng phải chăm sóc cho ăn uống no nê, sao nuôi một nhóm lao động thì không cần ăn uống? Chẳng lẽ còn không bằng gia súc ư?”
“Sao ông nói chuyện khó nghe thế?”
“Ông không làm chuyện con người, tôi còn có những lời khó nghe hơn.”
Hai người trò chuyện không hợp ý nhau nên tất nhiên mới hơn nửa câu đã cụt hứng bỏ về.
Trương Căn Phát rất tức giận, ông ta luôn cho rằng kể từ khi có được đội sản xuất tiên tiến, Chu Thành Chí ngày càng kiêu nhạo, không coi bí thư đại đội như ông ta ra gì.
Kết quả, đội một đội hai đào sông ngòi, đội ba đội bốn khoanh tay nằm trong con mương đã đào nửa mét tắm nắng, kêu đói.
Bọn họ đều ngưỡng mộ những người đi sửa sông ngòi, vởi vì sửa sông ngòi có trợ cấp công xã, có thể được ăn no.
Cuối cùng, đội một đội hai đến đã cày đất và đắp phân xong, đội ba đội bốn ngay cả một nửa mảnh đất cũng chưa cày xong.
Bọn họ vốn đã ít gia súc, năm ngoái luyện sắt thép làm chết một con bò, nay lại càng uể oải hơn, vừa lười vừa đói, tất nhiên hiệu suất thấp đến đáng sợ.
Chu Thành Chí và Chu Thành Nhân đi dạo một vòng quan sát, dự tính bọn họ không cày xong trong một tháng, chắc chắn là làm chậm trễ gieo trồng vào mùa xuân.
Có một số ông cụ bàn bạc với nhau trong chuồng gia súc: “Phải tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ bị liên lụy.”
Kể từ lần trước, Chu Thành Chí đến công xã quay về đã lặng lẽ cân nhắc lời nói của Tương Ngọc Đình, ngày càng thấy bất thường, càng nghĩ càng toát mồ hôi, sau đó xì xầm với nhóm người Chu Thành Nhân.
Bọn họ mạnh dạn phỏng đoán: Có phải bí thư Tương muốn bọn họ hợp nhất với đội ba đội bốn? Nếu như thế này thì thực sự người khác không biết phải làm thế nào.
Dù sao Chu Công Đức cũng lớn tuổi rồi, cũng có ít kiến thức, ông ta chắc chắn nói: “Nếu công xã biết thiếu lương thực nghiêm trọng thì chắc chắn sẽ nhờ đội sản xuất giàu có cứu tế những người không có miếng ăn, tôi thấy thay vì đi cứu tế đại đội khác, tốt hơn là cứu tế đại đội mình, hơn nữa…”
Ông ta xoạch làm hai hơi tẩu thuốc: “Tôi thấy, nói không chừng công xã thực sự có thể giải tán bốn đội chúng ta rồi phân chia lại, đây là tiên tiến kéo theo lạc hậu, toàn bộ Đại nhảy vọt.”
Nếu là như thế thì... ái chà, không dám nghĩ đến, toát mồ hôi lạnh rồi.
Nghĩ đến những kẻ lười biếng, những phụ nữ lười biếng của đội ba đội bốn, quả thật khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Trong nhà nuôi một người nhàn rỗi còn không chịu nổi, huống gì phải nuôi cả một đội nhàn rỗi, thôi bỏ đi.
Lúc này, Chu Minh Dũ và Mạc Như ra ngòa thăm dò tình hình, nghe nói mấy ông cụ chạy đến chuồng gia súc hút thuốc, cảm thấy có chút kỳ lạ nên đi đến xem.
Chu Công Đức ngồi ở vị trí phía bắc trong cùng, nhìn thấy anh đang vẫy tay với mình: “Chàng trai, đến đây.”
Mọi người ngoáy đầu nhìn Chu Minh Dũ và gọi anh vào trong, hiện tại có chuyện bọn họ thích gọi anh cùng bàn bạc, Mạc Như hài hước nói riêng với Chu Minh Dũ rằng gia nhập vòng tròn người già trước.
Chu Minh Dũ ngoáy đầu nói với Mạc Như: “Vợ, hay là em đến phòng y tế chơi đi”
Hiện tại, đông xuân xen kẽ, các xã viên khó chịu chỗ này chỗ kia, phòng y tế cũng rất bận rộn.
Mặc dù Trần Tú Phương và Hà Tiên Cô mới học có mấy ngày, nhưng cũng sẽ kê một số bệnh thông thường và các loại thuốc thường dùng.
Đợi bận rộn xong gieo trồng mùa xuân thì bọn họ có thể đến bệnh viện huyện tiếp tục đào tạo rồi.
Tất nhiên là Mạc Như không thích chui chuồng gia súc, cho dù Trần Tứ Hỷ quét dọn rất sạch sẽ, nhưng ban đêm nhưng con gia súc kia cũng phải ị tè, trong phòng đầy mùi hôi thôi, cô sẽ không đi làm máy làm sạch nhân tạo.