Mọi người sôi nổi gật đầu nói phải, đều hỏi nên làm cái gì bây giờ.
Chu Thành Chí giận dỗi, "Bỏ hết đi, tôi không làm nữa, làm một đội trưởng bị người ta khinh bỉ, không nhận được chỗ tốt nào mà chuyện xấu thì toàn phải chịu trách nhiệm.”
Cái danh hiệu đội trưởng đội sản xuất này của ông có hơi khác so với mấy người trong thôn, có một vài đội trưởng có thể chiếm được lợi lộc, ông chẳng những không chiếm lợi mà còn bị thiệt. Dù sao thì tổ tiên bọn họ đều đã ở cùng với nhau mấy chục năm, bảo ông làm đội trưởng là để quản lý công sức của mọi, việc chiếm lợi lộc này thì bỏ đi.
Ông cảm thấy mấy lão già kia đều không thích bị liên luỵ cho nên mới đẩy ông ra chịu trận.
Ông Chu cười nói: "Ông không làm đội trưởng thì ai làm, để người như Trương Căn Phát làm sao? Hắn làm đại đội trưởng cũng không có quyền lực giữa thật sự, chỉ là mở cuộc họp nhảy nhót lung tung mà thôi. Lúa mì khẳng định vẫn phải thu, tôi thấy chúng ta phải nhanh tay hơn nữa, hôm nay nắng nóng khủng khiếp như thế này có chút không bình thường, sợ là sắp có mưa.”
Bọn họ cũng đều là người có kinh nghiệm, mùa xuân năm nay mưa thuận gió hoà, thời điểm vào hạ cũng không hạn hán, nhưng mấy ngày nay gặt lúa mì lại bất ngờ nóng khủng khiếp như thế không phải là dấu hiệu tốt, rõ ràng là đang nhắc nhở bọn họ nhanh chóng thừa dịp trời còn đẹp thì mau mau thu hoạch lúa mì rồi phơi khô đem về kho chứa. Nếu vẫn dây dưa chậm trễ, đến lúc đó nói không chừng mưa to sẽ ập đến.
Mấy người lớn tuổi có kinh nghiệm đều phát biểu ý kiến, sau đó Chu Thành Nghĩa liền hỏi ý Trương Thúy Hoa, "Em dâu, ý của em là gì?”
Trương Thúy Hoa ở một bên đã sớm không nín được, bà nói: “Sáng mai đội trưởng và chồng tôi cứ ở nhà ngây ngốc, những người khác nên làm việc thì cứ làm việc. Tiểu Lộ sẽ ghi chép lại điểm công tác của mọi người, người làm mau đến lúc đó đi giúp người làm chậm, điểm công tác sẽ bị giảm xuống, không vui thì cũng phải nghẹn lại, trước tiên thu hoạch xong lúa mì rồi hãy nói mấy lời vô nghĩa.”
Cả nhà cười rộ lên, “Phải là như thế.” Thấy mọi người đã hạ quyết tâm, những người có chút việc nhà liền đi về trước, mấy người Chu Thành Nghĩa, Chu Thành Chí thì ở lại trò chuyện.
“Khi nào thì lại bắt được thỏ rừng để ăn đây.” Chu Thành Chí hớp chút rượu trong chén, vẫn còn giữ lại một chút dưới đáy ly, không nỡ uống cạn.
Trương Thúy Hoa nói đùa, “Theo tôi thấy, chi bằng chúng ta cũng bắt chim sẻ đi, lấy về nướng lên ăn cũng thơm nức.”
…
Mấy anh em nói chuyện vui vẻ, nói rằng phải trị cái đám rùa rụt cổ này, để cho bọn hắn sau này làm việc đàng hoàng. Đang nói chuyện hào hứng, bên ngoài lại vang lên tiếng còi tu tu, có người kêu lên: “Mở họp rồi, toàn thôn từ bảy tuổi trở lên đều phải có mặt! Đều phải có mặt!”
Một vài người mắng nhiếc: "Cái tên cướp tai to mặt lớn này thật đúng là người mê làm quan, không dễ gì bò được lên cao lại không biết làm thế nào để trở thành tiên.”
Chu Minh Dũ vừa trở về từ bên ngoài, "Bác cả, Trương Căn Phát muốn kiểm nghiệm thành quả chiến đấu diệt trừ bốn hại, khen ngợi người tiên tiến và trừng phạt kẻ lạc hậu, nếu nhà ai không hoàn thành nhiệm vụ mỗi người chín mươi điểm công tác thì phải bị trừ điểm để khen thưởng cho người tiên tiến trong đội.”
Trước đó Trương Căn Phát nói nhiệm vụ của một người là sáu mươi con chim sẻ, hiện tại hai con sẽ được nhận ba điểm, như vậy chính là một người được chín mươi điểm công tác.
"Bà mẹ nó!” Chu Thành Nghĩa nhảy xuống đất, "Đi kiểm nghiệm con mẹ hắn đi, tôi mệt nguyên cả một ngày, lưng đau vai mỏi đi về ngủ đây. Tôi thật sự muốn nhìn xem, nếu tôi không bắt một con chim sẻ nào xem hắn ta dám khấu trừ hết điểm công tác không phân lúa mì cho tôi hay không.” Nói xong ông lê giày rơm, chắp tay sau lưng, lắc lư đi ra ngoài.
Ông nói vậy, những người khác cũng đều hưởng ứng, định trực tiếp làm lơ cái tên hề nhảy nhót Trương Căn Phát kia, để hắn mang theo bọn người không biết phân biệt nặng nhẹ mà đi nhảy nhót, bọn họ không hầu hạ.
Chu Minh Dũ ngăn bọn họ lại, cười nói: "Mọi người, đừng như vậy, có náo nhiệt vì sao lại không xem. Đội chúng ta không đi bắt chim sẻ nhưng cũng có thành quả lao động mà, mọi người đi trước đi, lát nữa con sẽ làm ảo thuật cho mọi người xem, bảo đảm sẽ rất náo nhiệt, mau đi đi, con sẽ lập tức theo sau.”
Anh cũng không giải thích, chỉ bảo mọi người đều mau chóng mang theo băng ghế nhỏ.
Mấy người Chu Thành Nghĩa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn về phía Trương Thúy Hoa, "Em dâu, thế này là sao?”
Trương Thúy Hoa lắc đầu, "Tôi không biết gì cái tên nhóc này muốn làm gì cả.”
"Anh vẫn luôn đi cắt lúa mì, có thể bắt được gì chứ? Đừng có kiếm chuyện nữa.” Ông Chu nói với con trai mình.