Chương 752: Lương thực bán lại cho nông thôn (6)
Vậy nên không có ai đến đào mương.
Chỉ có thể đổi sang buổi tối.
Trương Căn Phát tức đến đau đầu, phải dán miếng dán đau đầu và đội mũ ra họp. Bọn họ phấn khích la hét, muốn các xã viên cảm ơn, hãy nhớ là ai đã dỡ nhà cứu lấy nhà của cả thôn, hãy nhớ là ai đã mua lương thực bán lại cho nông thôn về, hãy nhớ là ai chạy đến công xã xin phúc lợi cho mọi người.
Có người không nhịn được, nói: “Vậy ai đã bán hết khẩu phần lương thực của chúng tôi?”
“Tưởng chúng tôi không biết sao?”
Bên dưới xì xầm một hồi.
“Người ta đã nói rồi, có lương thực bán lại cho nông thôn nên không cho chúng ta làm việc, chúng ta phải làm cho đội mình.”
“Làm cho đội mình thì hôm đó ăn được bao nhiêu? Có được ăn no bụng như trước đây?”
“Ý của bí thư là chỉ cần theo ông ta là được ăn no bụng.”
“Nói xạo, mùa đông năm ngoái không đói sao? Ông ta có thủ đoạn gì? Ông ta lấy gì để ăn no căng bụng, hiện tại thắt lưng buộc bụng như thế nào, các người đều quên hết rồi sao?”
“Đúng thế, ông được ăn no nê rồi, lương thực bán lại cho nông thôn có thể ăn được mấy ngày? Rồi đến lúc đó có phải tiếp tục chịu đói?”
“Vậy các người nghĩ đội một đội hai quản bao lâu?”
“Ít nhất còn đáng tin hơn nhà ăn của chúng ta, để bọn họ bảo quản là chắc chắn nhất. Dù sao nhà chúng ta bảo bọn họ bảo quản, đưa theo số lượng là được rồi.”
Không biết là những người này ngưỡng mộ gia đình Chu Ngọc Trung đến đội hai biết chừng nào, hiện tại không dễ dàng tận hưởng cảm giác của đội hai, sao có thể về lại được.
Kết quả cũng không đợi các cán bộ từng người phát biểu, các xã viên xì xầm đưa ra kết luận, Hơn một nửa số người đồng ý rằng nhà ăn đội hai và đội một giúp bảo quản lương thực bán lại cho nông thôn, lấy thức ăn từ nhà ăn của bọn họ.
Trương Căn Phát ngẩn người, ông ta không ngờ lại có kết cục như thế, đã nói là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia đâu?
“Các người… các người vong ơn phụ nghĩa.” Trương Căn Phát tức giận đập bàn nhảy cẫng lên.
Nhưng người từng đói lại không chịu nghe ông ta dụ dỗ, bởi vì đói bụng là sự thật.
Trương Thành Phát hét: “Sao các người lại như thế, lương thực bán lại cho nông thôn là bí thư giúp chúng ta mua về, sao có thể vong ơn bội nghĩa như thế?”
“Không có lương thực bán lại cho nông thôn thì chúng ta giúp vần công.” Có người la to.
Chu Thành Chí nói một câu: “Có lương thực bán lại cho nông thôn, nhờ kế toán và thủ kho ghi chép lại sổ sách. Nấu ăn cũng do đội các người tự làm, các người cũng tự bảo quản, tất nhiên chúng tôi sẽ không nhúng tay vào. Chỉ là chúng tôi cảm thấy các người cũng cần ăn theo định lượng mới được, nếu ăn uống no say, đến lúc đói thì làm sao? Chính quyền không cho nhiều lương thực bán lại cho nông thôn, bởi vì bán hết khẩu phần lương thực xem như lương thực dư rồi mua về lương thực bán lại cho nông thôn, những người không bán lại đói bụng thì mặc kệ.”
Hơn một nửa đồng ý là được thông qua nên vẫn phải tiếp tục đào mương.
Có lương thực khích lệ, những lao động yếu ớt cũng có thể ăn no, người già và trẻ em ăn no sáu bảy phần nên tình hình đói của đại đội Tiên Phong được kiểm soát.
Nhưng có những đại đội tình hình lại ngày càng tồi tệ, thậm chí đàn ông không có bệnh cũng đói chết. Cũng may mùa xuân đến rồi, vạn vật sống lại, mặc dù vẫn lạnh giá nhưng rau cỏ dại hai đầu bờ ruộng sông suối cũng bắt đầu mọc lên, có vài thứ bổ sung vào khẩu phần lương thực, cho dù một ngày ăn có vài miếng cũng không đến nỗi chết đói.
Chỉ cần có đất, cho dù mùa đông giá rét và đầu xuân thiếu lương thực nghiêm trọng, vẫn có thể nửa năm khởi động lại một lần. Con người có thể nhận được một vòng nuôi dưỡng thực vật mới, chăm chỉ hơn để có thể tìm thấy một vài thứ ăn no.
...
Trong lúc mọi người đang đào mương với khí thế ngất trời, Trương Căn Phát lại ra lệnh: Khôi phục lớp học xóa mù chữ.
“Bí thư, chúng tôi đang bận đào mương, mấy hôm nữa phải cày ruộng rồi, làm gì có thời gian đến lớp học xóa mù chữ?” Những người đàn ông ồn ào kháng nghị.
Ngay cả Trần Ái Nguyệt cũng không nhiệt tình phối hợp với ông ta, hiện tại cô ta đan bận chạy đến công xã tuyên truyền. Để tránh né Trương Căn Phát, cô ta chạy đến công trình mương nước “sưu tầm dân ca” rồi, sau đó quay về nhờ Mạc Như vẽ tranh giúp.
Trương Căn Phát nhẫn nhịn muốn làm cho bằng được, để dễ dàng đối phó với nhóm con lừa cứng đầu Chu Thành Chí.
Ông ta là bí thư đại đội Tiên Phong, ông ta quyết định mới được.
Bởi vì những người đàn ông đại đội phản đối rất mạnh mẽ, ông ta đặc biệt chạy đến công xã xin cử một giáo viên nghiêm túc đến, nhất định phải chắc chắn chuyện này.
Ông ta cần nhanh chóng bồi dưỡng người trẻ tuổi vào phòng y tế để thay thế hai người của đội hai.