Chương 756: Ngụy Sinh Kim (3)
Điều đáng ghét hơn nữa là Trương Căn Phát cho hai con trai mình lên bệnh viện huyện học tập, hai bọn họ không có cơ hội được đi.
Vì vậy chỉ mong chờ Phó Trân về vùng nông thôn để phổ cập kiến thức y học.
Mạc Như bảo bọn họ đừng lo lắng: “Năm ngoái nghe bác sĩ Phó nói năm sau vẫn về thôn, chắc cũng sắp rồi.”
Bọn họ nói chuyện, Chu Thất Thất ngồi trong lòng Mạc Như đang chơi ống nghe.
Bàn tay nhỏ của cô bé cầm lấy ống nghe đeo lên tai, đeo mấy lần không được toàn rơi xuống, nên cứ hét lên.
Mạc Như giúp đeo vào cho cô bé, bàn tay nhỏ bé cầm cái đầu nghe tim và đặt lên ngực mình. Nghe thấy tiếng đập thình thịch, mắt cô bé mở to rồi phá lên cười.
Cô bé lại nghe tiếng tim đập của Mạc Như.
Mạc Như đưa đầu ống nghe đặt vào ngực mình, Chu Thất Thất nghe thấy thì hai mắt sáng quắc, hét lên “ô ô ô ô”, bộ dạng như chưa bao giờ nghe thấy âm thanh này.
Hà Tiên cô nhìn cô bé thích thú, nói: “Thất Thất thật là một đứa trẻ đặc biệt. Nó không giống những cô bé ngốc nghếch trong thôn chúng ta chút nào, mà có vẻ như giống một đứa trẻ sống trong gia đình lớn nào vậy.”
Trần Tú Phương cũng nói: “Cô bé vừa trắng trẻo, vừa sạch sẽ, xinh đẹp và lanh lợi, không giống những đứa trẻ trong thôn.”
Chu Thất Thất nghe họ đang nói về mình thì nhìn họ với đôi mắt to đen láy, lắng nghe rất nghiêm túc: “A ô...”
Mạc Như cười đáp: “Đứa trẻ này lười vận động lắm, nửa ngày không động đậy chút nào.”
Chu Thất Thất lại xoay mắt nhìn mẹ, ánh mắt như muốn nói: Mẹ nói sự thật đấy à? Mẹ là mẹ ruột con phải không? Nói con như vậy mẹ thấy tốt không?
Nhìn dáng vẻ thông minh của cô bé, Mạc Như bật cười, búng nhẹ lên chiếc mũi cô bé, lúc này bên ngoài truyền đến một âm thanh ding ding ding. Trương Căn Phát đang gõ chuông vào lớp.
Mạc Như vội bế Chu Thất Thất qua đấy học, cô đã dặn Mạc Ưng Tập giữ chỗ ở hàng đầu tiên rồi.
Kim Chi Nhi, Nê Đản Nhi, Cú Hoa ba người ngồi cạnh Mạc Ưng Tập.
Chu Diệu Hồng và Chu Viên Viên ngồi ở kế bên, tiếp đến là Mạc Như và những người khác.
Người đến đều tự mang theo ghế nhỏ, tự mình tìm vị trí ngồi.
Những người thân quen thì tụ tập dễ nói chuyện, bọn trẻ cũng không muốn ngồi cạnh người lớn, mấy khi được tự do nên mấy đứa tụ lại trong góc và xì xào.
Không ít những phụ nữ vẫn đem theo đế giày, các loại đồ dùng may vá, tranh thủ có đèn sáng, làm việc. Bọn họ vốn là muốn đến gần Mạc Như, thế mà cô lại ngồi ở hàng thứ nhất, bọn họ thì đi ra sau góc ngồi.
Giáo viên đang giảng bài, bọn họ chế giễu đế giày của nhau, đương nhiên là không thể ngồi ở phí trước được. Chẳng khác gì lấy kim chọc mắt giáo viên người ta.
Ngoài Chu Diệu Hồng, Chu Viên Viên ra, trong thôn còn có bọn trẻ con gái mười bảy mười tám tuổi cũng qua học. Từng người xúng xính quần áo tết năm ngoái, có người còn buộc tóc, thắt bím nhỏ, có người thì chỉ đeo những chiếc cặp tóc chỉ dùng trong ngày Tết, thắt những chiếc băng đô không thể cài được, buộc thành nơ rồi ấn dưới kẹp tóc.
Dù sao cũng nghĩ cách để bản thân có chút khác biệt.
Chu Minh Dũ cũng đến, tiện tay bế con gái qua và dỗ nó chơi. Bọn họ ngồi gần cửa ra vào để tiện cho việc đi vệ sinh của con gái.
Chu Thất Thất đứng trong lòng hắn, nhìn đông nhìn tây tò mò. Nhất là các cô gái thỉnh thoảng lại giễu cợt đế giày, cũng thỉnh thoảng lại mò kim trên đầu, cô bé cảm thấy rất hiếu kì mà cứ theo dõi.
Lúc này, Trương Căn Phát dẫn thầy giáo vào lớp.
Mạc Như liếc nhìn thầy, trông anh ta khoảng hai bảy hai tám tuổi, khôi ngô tuấn tú, khí chất nho nhã, thư sinh. Dùng ngôn ngữ tân thời mà nói thì anh ta có phong độ của người tri thức. Anh ta mặc một bộ áo quần Tôn Trung Sơn ngay ngắn, với một cây bút trong túi áo, tóc tai chải gọn gàng, cằm được cạo sạch sẽ, không có bất kỳ sợi râu nào.
Có thể thấy là anh ta đặc biệt chau chuốt, vệ sinh cẩn thận trước khi đến.
Bộ dạng nghiêm túc của anh ta lưu lại ấn tượng sâu sắc với mọi người, rất nhiều phụ nữ khen anh ta tuấn tú, đẹp trai.
Trương Căn Phát nói to: “Đây là giáo viên của lớp học xóa mù chữ chúng ta, họ Ngụy, tên là Sinh Kim. Mọi người vỗ tay chào đón.”
Những tràng pháo tay nổ ra nồng nhiệt.
Mạc Như và Chu Minh Dũ ở hàng đầu tiên nhìn nhau ngại ngùng, từ mắt đối phương có thể nhìn ra cả hai đang không nhịn được cười.
Cái tên này không thua kém mấy cái tên như Sử Trân Hương, Dương Vĩ… nghe cũng hay.
Ngụy Sinh Kim bước đến bàn, lấy một viên phấn trong hộp phấn, xoay người viết tên mình lên bảng đen mới.
Anh ta quay đầu cười nói: “Ba chữ này đọc là Ngụy Sinh Kim, là tên của tôi, mong mọi người học hãy ghi nhớ.”
Anh ta nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng ở Mạc Như và đứa nhỏ, sau đó lại dừng ở những phụ nữ khâu đế giày, cuối cùng nở nụ cười: “Mấy năm trước, lớp học xóa mù chữ đồng nghĩa với từ thiếu nữ có bím tóc lớn. Hiện tại lớp học không nhìn thấy những bím tóc lớn nữa, tôi nghĩ các vị ngồi ở đây đều đã tốt nghiệp lớp học chữ rồi chăng?”