Chương 758: Ngụy Sinh Kim (5)
Chu Minh Dũ đáp: “Thầy Ngụy, con gái tôi sinh vào ngày mồng bảy tháng bảy.”
Nhũ danh là Thất Thất, tên thật là Chu Tịch, không có bất cứ vấn đề gì.
Ngụy Sinh Kim lại nói: “Anh không hiểu, tôi nói cho anh nhé, chữ Tịch này có vài ý nghĩa. Một là mặt trời lặn, chập tối, chúng ta nói hoàng hôn vô tận thật đẹp nhưng chỉ là thoáng qua, lúc chạng vạng, nó đã là màu của sự suy tàn. Hai là buổi tối, cái này không nói đến.
Chu Minh Dũ: Chúng tôi chính là buổi tối đấy, sao anh không nói tiếp...
Ngụy Sinh Kim tiếp tục nói: “Thứ ba, chữ Tịch này có nghĩa là niên thú, là một con thú hung ác, càng không thích hợp để đặt cho con gái, nhất là cô bé rất xinh đẹp như thế này.”
Anh ta cúi xuống trêu chọc Chu Thất Thất, gõ những ngón tay đã ố vàng do hút thuốc của mình lên mũi của Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất trợn mắt ngoác mồm kêu a ô, a ô ngón tay của anh ta, bảo anh ta bỏ tay ra, Chu Minh Dũ nhanh chóng ôm con gái tránh ra.
Đừng động tay động chân.
Đúng lúc này, một người từ bên ngoài bước vào, cười giòn tan: “Thầy Ngụy, thật ngại quá, tôi đến muộn.”
Ngụy Sinh Kim quay đầu nhìn sang, hai mắt sáng lên.
Chỉ nhìn thấy một cô gái mảnh mai, da trắng từ ngoài đi vào, cô ấy mặc một bộ quần áo hơi khác người, không phải một màu khói xám xịt như mọi người mà là sự kết hợp của nhiều màu sắc. Bởi vì sự phối màu trông rất đẹp, nói chung là một vẻ đẹp khác biệt, một phong cách mà họ chưa từng thấy trước đây.
Hơn nữa, cô gái này có lông mày ưa nhìn, ánh mặt dịu dàng long lanh khiến Ngụy Sinh Kim không khỏi khen ngợi: “Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức, đôi mắt như sóng nước, lông mày đẹp như núi.”
Chu Minh Dũ phía dưới không khỏi trợn tròn mắt, thầy giáo này đến từ đâu vậy, thật không đáng tin.
Chu Diệu Hồng liếc nhìn Khám Yến Nhi một cái, bĩu môi, rồi trao đổi ánh mắt với Chu Viên Viên.
Bộ quần áo trên người Khám Yến Nhi là Mạc Như dùng làm mẫu để dạy bọn họ rất nhiều, Trực Tranh Nhi vẫn là nhờ bọn họ giúp, trưa hôm nay mới làm xong, còn phải đính cúc, vắt sổ.
Khám Yến Nhi buổi chiều vẫn đi làm, mà hiện tại đã mặc nó, chân tay nhanh nhẹn thật.
Khám Yến Nhi tuy không hiểu những gì thầy Ngụy nói, nhưng phù dung, lông mày thì cô lại biết.
Cô ta cười ngọt: “Thầy Ngụy, thầy nói gì vậy?”
Ở dưới la ó lên.
Ngụy Sinh Kim bộ dạng thật thà: “Khen cô xinh quá, cho hỏi quý tính của vị học sinh này là gì?”
Khám Yến Nhi che miệng cười khúc khích: “Lời nói của thầy Ngụy nghe hay thật, chúng tôi làm gì có phương danh, cứ gọi là Phi Phi.”
“Phi Phi ư?” Chu Viên Viên kinh ngạc, sao cô không bay lên trời luôn đi?
Có người ở dưới, biết chuyện của Khám Yến Nhi thì cười nhạo, nhưng không ai dám đứng ra tranh cãi, dù sao cũng nể mặt của Chu Minh Dũ và Mạc như, bọn họ là người một nhà mà.
Khám Yến Nhi phớt lờ họ, xoay người lấy chiếc ghế dài nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Chu Diệu Hồng.
Chu Diệu Hồng mím môi không nói gì.
Vì có thêm Khám Yến Nhi, nhất là vẫn chưa kết hôn, tài ăn nói của Thầy Ngụy càng trở nên hùng hồn. Đó là một loạt các câu nói dí dỏm khiến phụ nữ trong phòng cười không ngớt.
Mạc Như nhìn Thầy Ngụy này, nếu mà làm người dẫn chương trình trò chuyện thì rất tốt, chỉ là vài câu nói đùa có chút thô tục, ước chừng trong toàn bộ câu nói đùa có những từ như mẹ chồng thối, mẹ vợ tham lam, con rể ngu ngốc, buồng tân hôn và những thứ tương tự.
Ở đây còn có trẻ nhỏ, anh ta nói như thế có thích hợp không? Mấy lần Mạc Ưng Tập nghe không hiểu, liên tục hỏi không tìm thấy cửa nghĩa là gì...
Vốn dĩ có hai tiết học vào buổi tối, từ bảy giờ ba mươi đến chín giờ, nhưng vì thầy Ngụy liên tục kể chuyện cười không ngừng cho nên mãi chín giờ ba mươi phút mới tan học.
May là anh ta vẫn không quên việc chính, vừa kể chuyện cười vừa viết chữ lên bảng cho các học sinh học mấy chữ.
“Hôm nay chúng ta chủ yếu học mười chữ này, các bạn tan học, về nhà ôn tập lại một chút, ngày mai sẽ kiểm tra ngẫu nhiên các chữ. Nếu ai không nhận ra mặt chữ thì lên bục biểu diễn một tiết mục là được, hát uyên ương ca cũng được, giáo viên rất mong chờ sự biểu diễn của các bạn.”
Mọi người đều cười lên.
Ngụy Sinh Kim nhìn Mạc Ưng Tập: “Bạn nhỏ, em bao nhiêu tuổi, có thể nhớ không?”
Mạc Ưng Tập đáp: “Chín tuổi, có thể.”
Ngụy Sinh Kim cười: “Tan học.”
Mặc dù nghe chuyện cười rất thú vị nhưng một khi tan học, các thiếu nữ nhanh chóng rời khỏi lớp, ở nhà còn có các em trai đang đợi ở nhà.
Mạc Như dẫn vài đứa trẻ, Cúc Hoa đã buồn ngủ đến mức rũ người xuống, xem ra sau này không để cô bé đến lớp học xóa mù chữ nữa, vẫn là để Mạc Ưng Tập dạy cho cô bé.
Chu Thất Thất đã ngủ một giấc, tỉnh dậy khi nghe mọi người cười đùa, lúc này tinh thần cô bé rất tốt, cưỡi cổ Chu Minh Dũ và nắm lấy tai anh, cười khúc khích.