Chương 761: Ngụy Sinh Kim (8)
Không chỉ cán bộ đội mà cán bộ xã cũng vất vả không kém, cũng phải vắt óc, động não để động viên, khích lệ, khen thưởng bọn họ trồng nhiều bông, tổ chức nhiều cuộc họp thảo luận trồng bông.
Mỗi cán bộ đội đều phải đến họp hội nghị trồng bông của xã để bày tỏ quyết tâm thực hiện nhiệm vụ trồng nhiều bông, nộp nhiều bông. Lúc đó, Chu Thành Chí trực tiếp tuyên bố sẽ trồng năm mươi mẫu.
Tăng thêm hai mươi mẫu so với năm ngoái.
Ông hợp tác như thế, các bí thư khác rất vui mừng, Liễu Hồng Kỳ dứt khoát nói, nếu như hoàn thành nhiệm vụ bông năm nay thì đội sản xuất và chiến sĩ thi đua bông sẽ được thưởng lớn.
Chu Thành Chí đang nghĩ đến chiếc đồng hồ treo tường, tự nhiên càng muốn trồng bông thật tốt.
Không quan tâm các đội sản xuất khác để được tín nhiệm, tại cuộc họp xã họ nói sẽ trồng năm mươi hay sáu mươi mẫu, nhưng khi về nhà lại lặng lẽ giảm xuống còn ba mươi, hai mươi mẫu.
Ông thấy đội mình có chiến sĩ thi đua bông, nhặt sâu bọ, nhặt bông, bọn họ làm sao mà bì được?
Tự mình cũng không so sánh với họ, dù sao tiền bán bông cũng được đội viên chia cho nhau chứ không đưa cho ai cả.
Có thể cho xã viên của mình mỗi người có cơm ăn, áo mặc, đối với ông mà nói đây là nhiệm vụ của một đội trưởng.
Đầu tiên, ông phải bồi dưỡng cho chiến sĩ thi đua bông.
Chu Thành Chí chắp tay sau lưng, trong lòng thầm nghĩ, con gà mái nhà nào đó hình như không đẻ được trứng. Gà trống vẫn có thể nuôi được nhưng gà mái già giữ lại thì vô ích, thà giết thịt hầm bồi bổ thân thể cho chiến sĩ thi đua. Cho cô nghỉ ngơi dưỡng sức để tập trung vào việc bắt côn trùng, sâu bọ.
Bông này phát triển nhanh sau khi cây con mọc lên, và đám côn trùng cũng đến nhanh hơn.
Năm nay bát long trị thủy năm hạn hán lại thêm sâu bọ nhiều vì thế phải nhờ đến các anh hùng bảo vệ bông.
“Thiền Điệp Cầm, Quản Xuân Hương. nhà hai người có phải có gà mái không đẻ được trứng? Nhanh mang chúng đến nhà ăn để giết mà hầm đi. Một con sẽ cho chiến sĩ thi đua bông bồi bổ thân thể, dốc sức lực bắt sâu bọ, Chúng ta cũng hưởng ké cùng các chiến sĩ thi đua, ăn canh gà để bồi bổ sức trồng bông.”
Chu Thành Chí từ trước đến nay là một người đàn ông nghĩ là làm, nói sao là làm vậy, trong lòng nghĩ ắt sẽ làm.
Lúc ăn cơm tối các xã viên được uống canh gà.
Chu Thành Chí chắp tay sau lưng, khuôn mặt đen, cho dù cười lên vẫn rất nghiêm túc, “Đây là nể mặt chiến sĩ thi đua mới ăn gà, ăn canh gà xong thì hãy trồng bông cho tốt, mùa thu, nói không chừng có thể phát thêm nhiều bông vải cho các xã viên.
So với các đội sản xuất khác, cơm không có mà ăn, bọn họ vậy mà có gà để ăn, canh gà để uống, đây là cuộc sống thế nào?
Đương nhiên một số người cũng xì xào, bàn tán. Thiền Điệp Cầm bĩu môi lẩm bẩm, “Đều làm việc như nhau, sao lại phải hưởng ké cô chứ? Chúng ta không trồng bông vải, cô nhặt sâu bọ ở đâu?”
Ngô Mỹ Anh mỉm cười, “Những năm trước chúng ta cũng trồng bông, chị dược chia bao nhiêu? Những đội khác cũng trồng bông thì sao, thu hoạch được bao nhiêu? Côn trùng gặm hết sạch bông vải, chị trồng có ích gì? Vẫn là phải thu hoạch được mới là có bản lĩnh!”
Ai làm cho chiến sĩ thi đua người ta có bản lĩnh này, không có gì hay mà nói. Nếu như cô ta biết bắt côn trùng, sâu bọ thì cũng có thể giúp mọi người hưởng ké, ăn thịt gà đi!
Thiền Điệp Cầm hắng giọng một cái. Bây giờ cả đội bầu không khí bất chính, một phòng tà khí, ắt phải gọi chiến sĩ thi đua.
Cái gì mà chiến sĩ thi đua may quần áo đẹp!
Chiến sĩ thi đua biết bắt sâu bọ, mót bông vải!
Đi theo chiến sĩ thi đua ăn gà!
Chiến sĩ thi đua ...
Không phải ngốc ư, sao lại khen nức nở thế.
Sau khi ăn canh gà xong, buổi tối những đàn ông con trai lập thành từng nhóm để tưới đất.
Chu Thành Chí đã sắp xếp trước khi trồng. Bông vải cần nước nên phải được trồng ở những cánh đồng gần sông, như thế gánh nước dễ dàng hơn.
Dưới đất cắm những cọc cao, treo những chiếc đèn dầu nặng trĩu để soi sáng cho mọi người. Chủ yếu là phải cẩn thận kẻo bị rơi xuống sông.
Trương Thúy Hoa bảo mấy đứa con trai đều đi tưới đất kiếm công điểm.
Mạc Như vì để không muốn biểu hiện sự quá khích ra, nhờ Chu Minh Dũ đi tìm ba anh cùng đi.
Khi đến, cô đặt một vài thùng rỗng ở không gian dùng để chứa nước, khi đầy nước thì đi ra chỗ đất kia và giả vờ giúp Chu Minh Dũ đang gánh nước, mà tưới nước. Cô một tay xách thùng gánh nước, một tay cầm gáo múc nước. Cô đi qua chỗ nào thì nước chảy đến đấy, một đường rãnh trái phải tạo thành khe suối nhỏ, nhẹ nhàng thoải mái mà lại thú vị.
Bây giờ sự hiểu biết của cô càng mạnh mẽ hơn, đối với sự khống chế, kiểm soát không gian cũng tự nhiên thoải mái hơn.
Mà mỗi ngày thức dậy và chìm vào giấc ngủ cô đều nghiên cứu những công năng mới trong không gian của mình. Mò mẫm tìm cách tận dụng không gian tốt hơn.