Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 774 - Chương 774: Dạy Dỗ (7)

Chương 774: Dạy dỗ (7) Chương 774: Dạy dỗ (7)

Chương 774: Dạy dỗ (7)

Thẩm Thục Quân cầm lấy một cái bát, gắp cho cậu ta hai miếng thịt để cậu ta ăn trong bếp, tránh cho Mạc Ứng Sáng và Mạc Như thấy ghê âm thanh xì sụt của nước mũi.

Tiểu Bần Nông sớm đã bị Tôn Kiến Nga xúi giục, nhất định phải ngồi ăn ở bàn, “Cô, cô không cho con vào ăn, có phải là sợ con ăn nhiều không?”

Mạc Ứng Sáng trong phòng nhịn không được, mắng: “Cút ra ngoài!”

Tiểu Bần Nông ủy khuất nhai miếng thịt, “Mẹ dạy em nói như thế.”

Mạc Ứng Sáng: “Cút nhanh!”

Thẩm Thục Quân: “Con xong chưa hả, con có thể làm gì đứa nhỏ chứ? Con lớn rồi, giỏi rồi nhỉ?”

Mạc Ứng Sáng hừm một tiếng, bĩu môi tức giận.

Mạc Như bóp má cậu cười cười, “Ăn thịt của em đi.”

Mạc Ứng Sáng bĩu môi, “Cho bọn họ ăn, còn không bằng cho chó ăn, sao lại không để phần cho cha ăn.”

Anh lớn không về nhưng tối cha về mà.

Thẩm Thục Quân ở phòng ngoài nói với Tiểu Bần Nông: “Con là trẻ nhỏ không ăn nhiều thịt mỡ được, ăn hai miếng là được, ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy.”

Tiểu Bần Nông không muốn, cứ khăng khăng, năn nỉ xin ăn thịt, hỏi cô có phải keo kiệt, không nỡ đưa cho cậu ăn.

“Cô à, mọi người nhiều như thế, sao lại không cho con với, con cũng muốn ăn!”

Mạc Ứng Sáng không mắng Tiểu Bần Nông nữa vì mẹ cậu bảo cậu xấu tính. Cậu vội xông thẳng ra đường, đưa mắt một cái đã nhìn thấy Tôn Kiến Nga đang trốn sau đống cỏ khô, đang ló đầu ra nhìn.

Cậu hai tay chống hông, mắng chửi: “Cha mẹ đều chết rồi hay là biến thành lũ khốn nạn rồi, sao lại sai đứa con bẩn thỉu đến nhà chúng tôi ăn! Nhà chúng tôi ăn cơm nuốt không trôi. Lúc đói chết, người nào người nấy chạy nhanh hơn con giun dài, thế mà nhà chúng tôi có chút đồ ngon thì sai con trẻ sang bày trò ăn vạ, muốn ăn muốn uống? Người nào người nấy đều khỏe hơn, béo hơn cha mẹ tôi, còn không biết xấu hổ mà làm trò mèo này! Con cái chết tiệt của nhà ai mau đem về đi. Còn dẫn một đứa không sạch sẽ, thò lò mũi xanh sang nhà, tôi một cước đá bay đếm Nam Câu.”

“Hừ!”

Cậu trợn trừng nhìn nơi đống cỏ khô sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực quay vào nhà. Nếu cậu ta đến ăn cũng được, cũng phải sạch sẽ, nói lời dễ nghe, tử tế chút. Nói cái gì mà keo kiệt, không nỡ cho cậu ta ăn, thì ra gì chứ?

Lẽ nào nhà chúng tôi không ăn thì vứt à?

Nhà chúng tôi không nỡ mà ăn ấy!

Sau khi bị cậu mắng như vậy, những người ở gần đấy đều thập thò xem xem có chuyện gì.

Tôn Kiến Nga xấu hổ đến nỗi hận không thể chui vào đũng quần của mình.

Bà ấy muốn mắng lại cậu, muốn xông vào đánh nhưng không dám.

Bà ấy nhìn thấy rõ như ban ngày sức chiến đấu của Mạc Như khi đánh đám đàn bà bên nhà bà Ngô. Chiến sĩ thi đua đang ở đây, bà ấy sao lại dám chính diện giở thói ngang ngược chứ.

Bà ấy phải lùi ra sau, xa đống cỏ khô, sau đó giả vờ từ nhà đi ra tìm con, hét lớn: “Tiểu Bần Nông, Tiểu Bần Nông, về nhà ăn cơm đi, con chạy đi đâu rồi? Bảo nó rửa tay chân mặt mũi vào phòng ăn cơm, nháy mắt đã chạy đâu không thấy.”

Nghe tiếng hét của bà ấy, Tiểu Bần Nông không quấy rầy hay tiếp tục xin Thẩm Thục Quân xin thịt nữa mà chạy ra ngoài.

Tôn Kiến Nga nắm lấy tay nhỏ của cậu áy kéo đi, tức giận nói: “Đứa trẻ không hiểu chuyện này, chạy từ đâu ra thế, để mẹ tìm lâu vậy hả, phải đánh mới được.”

Bà ấy hận là hận Thẩm Thục Quân và Mạc Ứng Sáng chứ không phải với con trai mình, nhưng Tiểu Bần Nông không hiểu.

Tiểu Bần Nông nhìn thấy vẻ mặt hung tợn, đen tối của bà ấy, lập tức mất bình tĩnh, hét lên: “Mẹ đánh con, mẹ xấu xa! Mẹ thật tệ, không có mẹ mới tốt! đồ bà già chết tiệt!”

Tuy cậu ta gầy yếu, trước mặt Thẩm Thục Quân luôn tỏ ra nhát gan, đáng thương, nhưng trong nhà chính mình, cậu ta đã quen được cưng chiều. Ba người chị xem cậu ta như con gái, cha mẹ coi cậu ta như huyết mạch, chiều chuộng cậu ta không có điểm dừng, khiến cậu ta đứng trước mặt mẹ ruột liền khôi phục bản tính.

Nhìn thấy cậu ta khóc lóc Tôn Kiến Nga tự nhiên không nỡ đánh, nhanh chóng dỗ dành , ngon ngọt ôm thằng bé về nhà.

Trong phòng, Mạc Như nghe thấy Tiểu Bần Nông ở bên ngoài dáng vẻ cáu kỉnh, kinh ngạc nói: “Còn tưởng cậu ta là túi trút giận chứ.”

Thẩm Thục Quân hơi nhướn mày, “Đứa trẻ này được chiều hư, chịu không nổi chút tức giận.”

“Vậy mà cậu ta ở trước mặt mẹ ngoan như thế” Mạc Như thật sự rất bái phục.

Mạc Ứng Sáng nói: “Ban đầu cũng không ngoan đâu, được mẹ chúng ta dạy bảo nên thật thà lại ấy.”

Mạc Như càng thêm tò mò, “Mẹ, mẹ dạy thế nào vậy?”

Thẩm Thục Quân liếc nhìn Mạc Ưng Tập: “Con nói linh tinh gì thế, đừng có bôi nhọ mẹ, mẹ là người bắt nạt trẻ con sao?”

Mạc Ưng Tập lập tức nhẹ hàm răng trắng to ra cười, để lộ một cái lỗ răng màu đen, vừa rụng ra vẫn chưa mọc lại: “Mẹ chưa bao giờ bắt nạt người khác, là con.” Cậu bé vỗ ngực mình.

Bình Luận (0)
Comment