Chương 776: Giành lại (2)
Thẩm Thục Quân nói: “Cũng chưa chắc là hắn, ba đã hỏi hắn nhiều lần rồi, hắn nói không nhìn thấy, có lẽ là rơi dưới đất bị người khác nhặt giấu đi rồi.”
Nếu đã không có ấn tượng thì cũng đành coi như bỏ đi.
Ăn xong, bên ngoài vang lên tiếng còi báo đi làm, Mạc Như nói với Thẩm Thục Quân: “Mẹ, chiều nay con cùng mẹ ra đồng xem thử.”
Thẩm Thục Quân nói: “Con ở nhà trông con đi.”
Mạc Ưng Tập: “Mẹ, chẳng phải còn có con à.”
Mạc Như cười nói: “Vậy con cõng Thất Thất đi ngắm phong cảnh, cũng đi xem đội sản xuất chúng ta cày ruộng như thế nào.”
Đội hai đã cày cấy xong đất mùa xuân, hiện tại có rất nhiều đội sản xuất vẫn đang trồng bông, trồng khoai lang, trồng bắp vụ xuân, động tác cũng quá chậm.
Sau bữa cơm, Mạc Như cõng con gái, dẫn theo Mạc Ưng Tập cùng Thẩm Thục Quân và Mạc Ưng Phỉ đi làm.
Đến nơi Mạc Gia Câu trồng bông, Mạc Như phát hiện bọn họ có ba guồng nước, bọn họ chuyển nước từ mương phía nam, sau đó sửa mương nước bên bờ, dẫn nước vào trong ruộng.
Hơn nữa, lúa mì của bọn họ lại không có ruộng thử nghiệm cho năng suất vài ngàn cân trên một mẫu cũng rất bình thường, tình hình sinh trưởng rất tốt, xanh mơn mởn ai thấy cũng thích, so với trên đường nhìn thấy thì đúng là hai thế giới.
Thẩm Thục Quân nói nhỏ: “Hiện tại, thôn dùng thứ ông nội con để lại, tuy bọn họ xấu xa nhưng lại không ngu ngốc, không phá hoại những thứ này.”
Mạc Như suy nghĩ có lẽ là vì nhà họ Thôi phát tài giữa đường, dù sao con cháu cũng có học, có văn hóa, có kiến thức. So với người không có văn hóa, chỉ dựa vào thể thao để lên chức như Trương Căn Phát thì tất nhiên là khác hẳn về tầm nhìn và kiến thức.
Nhà họ Thôi có văn hóa, hiểu được rất nhiều đạo lý mà cán bộ mù chữ không hiểu, có thể nhìn thấy được nhiều điều.
Ít ra, ông ấy duy trì được truyền thống cày ruộng trước đây của nhà họ Mạc, vẫn vận dụng tốt đồng ruộng, không lãng phí nguồn nước, người dân cũng không đến mức chịu đói như đại đội khác.
Theo như Mạc Như thấy, đã là tốt hơn nhiều so với những đại đội thôn Bắc Oa Tử rồi.
Chỉ nhìn vùng đất này, tốt hơn đội hai nhiều.
Cô thấy bọn họ trồng bông, hoàn toàn không cần dùng xẻng đào hố hay dùng cuốc đào mương, mà trực tiếp ngồi xổm dưới đất, dùng xẻng nhỏ đào hố, gieo hạt và lấp lại.
Đây là bởi vì bọn họ có guồng nước tưới tiêu cả ngày lẫn đêm, nên đồng ruộng ẩm ướt nhưng không kết dính, trực tiếp cày ruộng là được, rất thuận tiện.
Mạc Như thì thầm: Chẳng trách bọn họ tìm bốn đến sáu tên ngu đần làm đội trưởng sản xuất. Khuôn mẫu sản xuất này đã được cố định, căn bản không cần đội trưởng sản xuất sắp xếp gì cả.
Cô quan sát một lúc, khen bọn họ trồng bông vừa nhanh vừa tốt, sau đó cô cõng con gái và dẫn theoMạc Ưng Tập đi dạo tiếp, nhìn những nơi khác.
Bọn họ trồng khoai lang cũng như thế, không cần chuyển nước tưới tiêu, guồng nước bơm nước lên sẽ liên tục chảy trong con mương nhỏ, chảy qua hầu hết các thửa ruộng của bọn họ.
Vậy nên miễn là có nước trong mương sông thì ngoài đông cơ bản sẽ không cạn khô.
Hơn nữa, thiết kế ruộng đồng của họ rất thú vị, nói chung là cao ở phía nam và thấp ở phía bắc. Dòng sông chảy từ nam lên bắc, cuối cùng lượng nước dư thừa tập trung vào một con sông nhỏ trong thôn. Nếu mực nước con sông nhỏ trong thôn cao thì sẽ đổ vào con mương phía nam, nếu mực nước không đủ cao thì nó sẽ được giữ lại dưới sông cho người dân trong thôn sử dụng.
Nếu như thăm dò kỹ thì Mạc Gia Câu cùng với đồng ruộng, hệ thống nước xung quanh vốn giống như một trận pháp gì đó, hơi nước và sinh khí liên tục không ngừng, tuần hoàn lặp đi lặp lại. Chỉ cần không cố ý phá hoại kết cấu của nó, không gặp nạn hạn hán hay nạn sâu bọ thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Mạc Ưng Tập không biết cô đang nhìn gì, cậu bé nghĩ là cô đang âm thầm điều tra nhà họ Thôi có giở trò gì không nên cũng làm theo như thật, thỉnh thoảng cậu bé kể cho Mạc Như nghe về những chuyện mà mình biết.
Đang trò chuyện, Mạc Ưng Tập thấy Chu Thất Thất nằm trên lưng Mạc Như, đôi mắt khẽ lim dim với bộ dạng rất hưởng thụ, không kìm được, cười nói: “Thất Thất, cháu làm gì thế?”
Chu Thất Thất giống như bị cậu bé làm cho thức giấc, cô bé giật mình, nhìn cậu bé một cái rồi bình tĩnh quay đầu thưởng thức phong cảnh.
Mạc Ưng Tập: Cháu biết xem không?
Sau một tiếng đồng hồ, Mạc Như đi tham quan một vài thửa ruộng, thấy con gái có hơi bùn ngủ nên cô dẫn Mạc Ưng Tập về thôn, trên đường cô gặp Thôi Công Bình.
...
Anh ta đặc biệt chờ cô ở đây.
“Sỏa Ni, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Mạc Như tò mò nhìn anh ta, người này có phải là có vấn đề không? Nếu anh ta và nguyên chủ thanh mai trúc mã có tình cảm với nhau, sau đó chia tay rồi hối hận thì cũng thôi đi. Quan trọng là nguyên chủ và anh ta quen biết lúc nhỏ, ký ức duy nhất là bị anh ta đánh vỡ đầu, sau đó cả hai không có liên quan gì nữa, sao đột nhiên lại dính chặt chán ngấy như thế?