Chương 779: Giành lại (5)
Mạc Như quay đầu nhìn thấy chiếc vòng ngọc trắng mượt, ôi trời, cô bé thực sự lấy đi rồi, động tác rất nhanh, chỉ chốc lát đã giựt được chiếc vòng ngọc từ trên cổ Thôi Công Bình rồi.
Thôi Công Bình: ...
“Sỏa Ni, Đó là của tôi, trả cho tôi.”
Mạc Ưng Tập chế giễu: “Cái gì mà của anh, rõ ràng là của chị tôi, lúc nhỏ anh giật mất, anh đúng là vô liêm sỉ. Ngoài miệng nói cái gì mà muốn xin lỗi chúng tôi, anh sai rồi, anh sẽ không bao giờ khốn nạn như thế nữa. Tôi thấy anh đúng là kẻ khốn nạn không có giới hạn. Chị, chúng ta đi thôi, mặc kệ anh ta.”
Mạc Ưng Tập giận dữ nhìn Thôi Công Bình, rồi bảo Mạc Như cõng con gái nhanh chóng đi khỏi.
Mạc Như lạnh lùng nói: “Đây là của tôi, tôi vẫn còn nhớ.”
Nói xong, cô vứt sợi dây đầy dầu sáng loáng bên trên đi, rồi cầm chiếc vòng ngọc, cõng con gái và dẫn em trai đi.
Nhìn thấy bóng dáng đoạn tuyệt của cô, Thôi Công Bình đột nhiên có một cảm giác thất vọng, không nói ra được tại sao, là cô không cho mình cơ hội phẫn nộ và tuyệt vọng ư? Hay là thất vọng vì chiếc vòng ngọc đã giấu nhiều năm bị giành mất?
Nhưng dù có nói thế nào thì những chuyện này cũng không có liên quan đến mình.
Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên cảm thấy không cam tâm, nói to: “Sỏa Ni, tôi thực sự muốn bảo vệ cô, cô chỉ cần nhìn hành động của tôi là được rồi.”
Mạc Như nghe thấy giọng nói bi phẫn của anh ta, cô cảm thấy anh ta diễn quá sâu, như thể đang hét lên tôi muốn nhảy xuống sông để chứng minh sự trong sạch.
Đúng là kẻ ngu ngốc.
Nhưng giành lại vòng ngọc còn tốt hơn bất cứ chuyện gì, cô cũng tha thứ việc anh chặn đường mình.
...
Mạc Như và em trai đi về thôn, đúng lúc Thôi Phát Bình đẩy Triệu Huệ Phương đi tìm cô.
Triệu Huệ Phương không có lòng thù hận gì với cô, khác với bà Ngô, gặp Mạc Như là thân thiết trò chuyện thường ngày, không chút nào là không thân.
Mạc Như cũng chào hỏi Triệu Huệ Phương rất tự nhiên, như thể trước giờ chưa từng xảy ra chuyện bỉ ổi, mọi người trong mối quan hệ vui vẻ với nhau.
Thôi Phát Bình thực sự không gây khó dễ cho nhà họ Mạc, trừ khi Thôi Phát Trung có căn dặn, anh ta sẽ không cố ý làm khó nhà họ Mạc.
Đến đại đội hỏi thăm vài câu, hỏi tình hình gieo trồng vụ xuân, Mạc Như cười nói: “Đội trưởng Thôi, tìm tôi có việc gì không?”
Thôi Phát Bình cười nói: “Có chút chuyện, nghe nói Sỏa Ni được đánh giá là chiến sĩ thi đua vì bắt được sâu bọ và nhặt bông?”
Mạc Như gật đầu: “Đúng thế, là tôi bắt sâu bọ ở ruộng bông đội chúng tôi nên sản lượng cao gấp đội người khác.”
Người khác một mẫu ruộng khoảng một trăm cân bông thô, bọn họ ít nhất có thể ba bốn trăm cân.
Thôi Phát Bình nghe thấy có hơi kích động: “Sỏa Ni, cô xem, cô từ Mạc Gia Câuđi ra, đây là nhà mẹ của cô, nhà mẹ của cô tốt mới là điều tốt, có đúng không?”
Mạc Như cười nói: “Đội trưởng Thôi, nhà mẹ tôi có tốt hay không thì anh rõ hơn tôi mà.”
Vẻ mặt Thôi Phát Bình có chút bối rối, lập tức nói: “Sau này sẽ tốt lên, tôi đảm bảo.”
Năm nay, chính phủ có yêu cầu cao hơn đối với bông, Sỏa Ni ngốc này có bản lĩnh thì chiến sĩ thi đua bông năm nay chắc chắn vẫn sẽ là của cô, địa vị càng thêm được củng cố.
Chỉ cần cô tốt thì gia đình mẹ cô cũng sẽ tốt.
“Vậy thì cảm ơn đội trưởng Thôi rồi.” Mạc Như lạnh nhạt nói.
Thôi Phát Bình nói: “Sỏa Ni, cô xem, mấy hôm nữa bắt sâu bọ bông, chúng tôi có thể nhờ cô quay lại giúp vần công hai ngày không?”
Mạc Như nói: “Đội trưởng Thôi, tôi có thể giúp vần công, chỉ cần không chậm trễ công việc của đội chúng tôi, anh đưa ta thù lao thích hợp thì tất nhiên tôi đồng ý giúp vần công.”
Thôi Phát Bình cười nói: “Sỏa Ni, chúng ta không nói hai lời, mẹ cô cũng muốn bắt sâu bọ, cô quay về giúp bà ấy...”
“Đội trưởng Thôi, cho dù mẹ tôi bắt sâu bọ thì bà ấy cũng bắt không giống với những người phụ nữ khác, không sánh với tôi được. Anh cũng không thể trách bà ấy chỉ vì bà ấy không bằng tôi chứ? Dù sao bà ấy cũng không thua kém người khác đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi, tôi sẽ không trách móc, sao có thể làm như thế.” Thôi Phát Bình cười nói: “Tôi chỉ là muốn nhờ chiến sĩ thi đua bông như cô giúp đỡ chúng tôi.”
Mạc Như nói: “Đội trưởng Thôi yên tâm, chỉ cần tôi có thời gian nhất định sẽ quay lại giúp anh. Tôi về một chuyến, ít nhất có thể giúp các người bắt sâu bọ từ hai đến ba mẫu, bắt một lần có thể kéo dài khoảng mười ngày.”
Nếu bắt hết một lượt, sâu bọ gần đó sẽ không bò lại, con bướm sẽ không bay đến đẻ trứng, có thể kéo dài nhiều ngày hơn.
Thôi Phát Bình rất kích động, anh ta thực sự cần một người biết bắt sâu bọ. Mặc dù bọn họ không thiếu nước, có cách cày ruộng, nhưng chuyện bắt sâu bọ thực sự không có cách nào.
Thuốc trừ sâu quá đắt, hơn nữa số lượng hạn chế, còn độc hại, phun thuốc cũng chưa chắc có tác dụng.