Chương 790: Ngon! (2)
Còn đặc biệt gọi tên đại đội Tiên Phong, có đội sản xuất tốt nhất cả huyện, còn có đội sản xuất tệ nhất cả huyện, điều này thực sự không thể tưởng tượng.
Vậy nên, yêu cầu tiến bước cùng nhau, các cán bộ phải đoàn kết với nhau phí dưới ba lá cờ đỏ, bác ái giúp đỡ, cùng nhau tiến bộ.
Chu Thành Chí không nghe hiểu những thứ phức tạp, dùng lời của ông ta nói, đó chính là “Các người phải cùng làm việc cùng ăn cơm, đừng chỉ lo mình ăn no không đói nhìn người ta không có gì ăn!”
Trời mẹ nó!
Ông đây là một đội trưởng đội sản xuất, còn phải lo lắng của đại đội trưởng làm việc của đại đội trưởng, đúng là trời mẹ nó mà!
Nếu đã để chúng tôi quản lý các người ăn cơm, thì các người phải nghe theo chỉ huy của ông đây mà làm việc, không làm các người mệt như trâu, ông đây gọi các người là ba!
Họp xong đại hội công xã, lúc này kênh dẫn nước cũng về cơ bản xây xong.
Công xã ngay lập tức ra lệnh cho kho nước Mã Vương mở cửa cho nước chảy, kiểm tra tình hình xây kênh nước, nếu ở đâu có vấn đề ngay lập tức tiến hành tu sửa hoàn thiện.
Đồng thời công xã ra lệnh mỗi đại đội phải định kỳ kiểm tra khúc kênh nước của mình, trường hợp đặc biệt cũng phải kiểm tra tu sửa bất kỳ lúc nào, tránh xảy ra trường hợp sập đê, sạt lở.
Các đại đội gần nhau thì giám sát lẫn nhau.
Lúc kho nước mở nước, thành viên của các đại đội đều cực kỳ vui mừng, đều lần lượt chạy đến sông của đại đội mình, dẫn nước từ trong đó ra/
Đại đội Tiên Phong cũng không ngoại lệ, dùng hẳn kênh phía nam vừa có chút quy mô để trữ nước, rồi nắm thời gian cho chảy về hướng Bắc, dẫn nước sông vào sông ở phía nam và phía tây của thôn.
Nước chảy róc rách vào trong sông nước chảy không ngừng, làm các ông cụ vui mừng hút thêm hai hơi thuốc, thuốc xịn của Chu Thành Nhân.
Bọn họ cứ cảm thấy kênh của thôn minh quá ít, quá cạn, quá chật, lượng trữ nước vẫn không đủ, thương lượng chờ lúc thu hoạch lúa mạch xong trồng xong ngô cấy xong khoai lang, tiếp tục đến sông Tây đào kênh.
Từ lúc trồng vụ mùa xuân có một cơn mưa lớn, các cơn mưa còn lại đều là cơn mưa nhỏ đến vừa, có lúc có hai hạt mưa cho vui, hoàn toàn không có tác dụng.
Từ đầu tháng tư đến cuối tháng tư hơn hai mươi này không có trời mưa, thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời càng ngày càng gắt, nông sản trong ruộng đang là lúc cần nước.
Nếu như không có nước, thì sẽ nhiều sâu, cũng sẽ ảnh hưởng sản lượng với biên độ lớn.
Đáng sợ nhất là mùa hè khô hạn, đó mới là đáng chết.
Chu Công Đức nói: “Khô hạn mùa xuân không gọi là hạn hán, cùng lắm là hạn nhỏ hạn trung, khô hạn mùa hè mới gọi là đại hạn.”
Mùa xuân trời không mưa, có thể xách nước trồng ruộng, đối phó một chút đến mùa hè cũng sẽ trời mưa.
Nhưng mà nếu mùa hè trời không mưa, thì ảnh hưởng lớn lắm.
Nhiệt độ mùa hè cao, ánh nắng gay gắt nướng trên mặt đất, nước bốc hơi rất nhanh, mười ngày không trời mưa là nông sản khô cong lại, hai mươi ngày không trời mưa là giảm sản lượng, ba mười ngày có thể héo chết.
Mùa xuân khô khô một mùa, mùa hè hạn hạn một năm, lại ảnh hưởng đến hai năm.
Bởi vì lúc hạn nhẹ mùa xuân năm sau còn phải nhờ nước mưa tích góp được từ mùa hè năm nay để trồng ruộng.
Nếu như mùa hè năm nay khô hạn không tích được nước mưa, thì mùa xuân năm sau lấy nước ở đâu ra?
Thực sự mà hạn hán hai tháng, thì đúng là năm đại hạn rồi.
Vậy nên không thể không chuẩn bị trước, dù gì năm nay là Bát Long Trị Thủy.
Các ông cụ đều lần lượt gật đầu.
Chu Thành Chí: “Lúc này không trời mưa vừa hay thu hoạch lúa mạch.”
Chu Thành Nghĩa ôm túi thuốc, hai tháng này lại có thêm vài người phụ nữ sinh con, lúc sắp xếp công việc sợ rằng còn phải tính toán lại.
May mà thu hoạch lúa mạch của đội ba đội bốn tệ, có thể điều phối bọn họ làm việc.
Chu Thành Nhân nói: “Hay là bắt đầu từ bây giờ kêu Minh Dũ đi tập huấn các thanh niên sử dụng liềm cán dài.”
Liềm cán dài đó một người có thể thay thế ba bốn người, chỉ cần cả gan tỉ mỉ, có sức thì chắc chắn sẽ thu hoạch vừa nhanh vừa tốt hơn so với người khác.
Chu Thành Chí gật gật đầu, “Là ý hay, ngoài ra ruộng bông gòn thì giao cho lao động tiêu biểu, kêu cô ấy đưa mấy người phụ nữ nghe theo chỉ huy của cô ấy.”
Trương Thúy Hoa phải phụ trách nhà ăn cùng với Hà Quế Lan, bây giờ khẩu phần ăn của đội ba của đi từ nhà ăn của bọn họ, không được sơ suất chút nào, bận đến mức mười điểm công tác bà ấy cũng không muốn làm.
Vậy nên ruộng bông gòn giao cho lao động tiêu biểu là tốt nhất.
Chu Thành Chí lại thương lượng với ba người đội trưởng còn lại, kêu bọn họ mau sửa nông cụ, cái gì nên mua thì mua, nên sửa thì sửa, đặc biệt là những đồ vật như lưỡi liềm, không chỉ gặt lúa mạch mà gặt gì cũng cần.