Chương 793: Ngon! (5)
Vậy nên Mạc Như nuôi gà khỏi phải nói là thuận lợi đến mức nào.
Đội hai còn không có làm trường nuôi gà giống như các đội sản xuất khác, vẫn là để các thành viên tự nuôi, ngoại trừ lãnh một ít lương thực nuôi từ đội sản xuất, thì để gà ra ngoài tự kiếm ăn
Bởi vì nuôi nấng không kịp thời, trứng tất nhiên là cũng không tốt bằng ngày trước, chỉ có bên Mạc Như vẫn được mỗi ngày một trứng lâu lâu được hai trứng. Nhưng mà Mạc Như không lấy đồ ăn từ đội sản xuất, vậy nên trứng gà của nhà cô thì vẫn là của mình, Trương Thúy Hoa cũng biết là cô lấy sâu để nuôi gà, vậy nên kêu Mạc Như là tự xử lý đống trứng gà đó, ăn hay là bán thì bà ấy không quản lý được.
Mạc Như ngoại trừ để lại một phần để thêm món ăn, những phần khác thì trữ trong không gian để bán.
Hôm nay cô lại bắt được không ít châu chấu và sâu, không ăn hết thì vứt ở trong một cái lon cũ để trữ.
Vứt một ít sâu cô lại đi thái một ít rau dại, vứt vào để gà tự ăn thoải mái.
Cho gà ăn xong, cô lại nhổ cỏ dại ở trong sân một chút, lấy từ không gian ra một ít rau xanh để vứt trong chuồng heo cho heo ăn.
Năm ngoái kéo rất nhiều gạch từ nhà máy gang sắt bị bỏ hoang về, Chu Minh Dũ và Chu Thành Liêm bằng dựng tường trong sân lên, xây thêm một cái chuồng heo, nuôi hai con heo nhỏ.
Lúc này sân nhà cô đều xanh mơn mởn, tất đề là các loại rau củ rau, hàng rào xanh ở ngoài vườn bây giờ đã xanh tươi, hoa theo thời vụ bắt đầu từ mùa xuân đã nở mãi không tàn, nhìn từ xa như một cái vườn hoa, nhìn gần lại càng gọn gàng sạch sẽ, khiến người ta không muốn rời khỏi.
Tuy rằng lúc đầu cây trái cây mà cô trồng đều là chiết cành hoặc là cây non, nhưng mà có sự hỗ trợ của không gian, tất cả đều trở nên khỏe khoắn lạ thường.
Một vòng hoa hướng dương cũng xanh mơn mởn, một vài ngày nữa thì sẽ nở ra bông hoa màu vàng kim.
…
Cô cho heo ăn xong lại bắt một chút sâu ở bên hàng rào cây xanh, năm nay sâu nhiều cực kỳ, cây liễu, cây dừa đều có thể bắt được rất nhiều sâu, đặc biệt là những câu sâu nhỏ màu vàng xanh chi chít cực kỳ đáng ghét.
Loại này Mạc Như đều dọn xong quăng thẳng vào đất làm phân bón.
Sau khi cô bắt sâu xong thì lại đến sau lấy nước về tưới cho hàng rào xanh, dọn dẹp xong quay về sân để rửa mặt rửa chân.
Lúc này cửa phòng mở ra Chu Noãn Noãn và Chu Diệu Hồng hai người bước ra, vui mừng nói: “Mạc Như, chúng em tự làm một cái đầm nhỏ, chị xem thử có được hay không.”
Hai người này từ sau khi Mạc Như dạy bọn họ may quần áo, học rất cố gắng, Chu Noãn Noãn giỏi làm những kiểu bình thường, Chu Diệu Hồng thì chuyên theo đuổi những loại xinh đẹp khó làm, cũng làm được một ít đồ lạ ra.
Nhưng mà bây giờ người dưới quê rất ít người tìm Mạc Như để may quần áo, dù gì mọi người cũng không còn vải gì hơn nữa chi phí may quần áo của bạn như đúng thật là rất đắt.
Ngược lại hợp tác xã mua bán thì nhiều lúc lại phát quần áo hoặc những đồ vật khác mời cô phụ làm, đều là những đơn mà của hợp tác xã quần áo ở trong thành phố làm không xong lại gấp, gửi xuống nhờ các công xã giúp đỡ, hầu hết đều là đồ quân đội.
Những thứ này Mạc Như đều giao cho hai người làm.
Chi phí gia công của một bộ đồ quân đội được một đồng, Mạc Như và đội sản xuất chia bảy ba, Mạc Như lấy bảy hào, cô cho hai người mỗi người hai hào. kêu hai người họ phụ làm/
Hai người cực kỳ vui mừng. bởi vì làm đệ tử của người khác thì không có tiền lương, Mạc Như không chỉ không sai bảo bọn họ làm việc tạp vụ, ngược lại còn phát tiền lương cho bọn họ.
Đây là điều cực kỳ tuyệt!
Vậy nên hai người muốn cảm ơn Mạc Như, nhưng mà bọn họ cũng không có đồ tốt gì, suy đi nghĩ lại, bèn ghép lại những mảnh vải thừa của quần áo làm một cái đầm.
Mùa hè đến rồi, con nít thì sợ nóng, vừa thay cho Chu Thất Thất mặc.
Mạc Như nhìn bọn họ cầm một cái đầm nhỏ nhỏ, cổ tròn và tay bồng xanh lá, mấy miếng vải trắng và vải màu hồng ghép lại thành thân đầm, eo rộng rãi. phần tà ở dưới tòa còn có viền lá sen màu xanh lá.
Mẹ nhớ cười cười, “Trời, cũng đẹp đó chứ!”
Chu Noãn Noãn nói : “Là kiểu dáng mà Diệu Hồng thiết kế.”
Chu Diệu Hồng nén lại sự kích động trong lòng, “Mạc Như, chị thấy chúng em làm có được không?”
Mạc Như gật gật đầu, “Nhìn thì không tồi, để chị xem thử cổ áo và tay áo như thế nào.”
Chu Diệu Hồng bèn đưa đầm cho cô ấy.
Mạc Như nhận lấy xem thử, “Làm sát sao lắm, phía sau không bị treo lên, cổ áo cũng rất phẳng, nếp của tay áo cũng rất đẹp, không tồi!” Chỉ cần bọn họ làm tốt, cô luôn không tiếc lời khen ngợi.
“Thật vậy sao?” Chu Diệu Hồng hơi không dám tin, khuôn mặt đen vàng trở nên ửng đỏ lên.
Chu Noãn Noãn: “Là thật đó, Sỏa Ni khen chúng ta làm không tồi.”