Chương 805: Va vào tường và nhảy sông (3)
Chu Thành Nghĩa: “Hay là chúng ta cũng cầu mưa? Chẳng phải có đại đội đã bắt đầu quét mưa rồi sao?”
Trước đây, ngày hai tháng hai hàng năm đều đến miếu Long Vương thắp hương, quỳ lạy, múa lân, đi cà kheo để cầu mưa. Sau này phong kiến mê tín không cho phép làm điều này, miếu bị phá bỏ nên không có hoạt động cầu mưa nữa. Người già đem tục lệ quét mưa giẫm hán ra.
Quét mưa giẫm hán là một hình thức cầu mưa dân gian, đó là để mười hai cô gái tuổi Rồng cầm chổi quét dọc bờ sông, vừa quét vừa giẫm, miệng nói những lời cầu mưa.
Chu Thành Chí lắc đầu: “Không được, hiện tại chúng ta là đại đội tiên tiến, nếu để người khác biết được thì chỉ sợ không được lợi gì.”
Quan trọng là quét mưa giẫm hán chưa chắc đã có tác dụng.
Trước đây năm nào cũng cầu mưa, cũng không thấy năm nào cũng được như ý, cuối cùng trời mưa hay khô hạn cũng chỉ có thể nghe theo ý trời, ai có thể bắt ông trời cho mưa xuống?
Chu Thành Chí không làm những chuyện vô ích như thế, còn không bằng gánh thêm nước để tưới tiêu.
Kết quả là bầu trời trở nên u ám và nhiều mây vào ban đêm, thấp thoáng có tiếng sấm rền vang.
Hiện tại, buôi sáng Mạc Như đi bắt sâu bọ, buổi chiều không ra đồng, chỉ đợi ban đêm cùng Chu Minh Dũ đi bơm nước tưới tiêu.
Cô mang cây gai mà mình đã ngâm dưới sông từ năm ngoái lên rồi lột vỏ, cô nhờ Trương Thúy Hoa giúp xe dây thừng, thứ này là mặt hàng tiêu hao, khắp nơi đều cần dùng đến, nhà nào cũng không thiếu được.
Cúc Hoa ba đứa đang chơi nhà chòi, Chu Thất Thất bíu vào mép vại soi bóng, đang soi thì “ầm… ầm… vù…”
“Ầm ầm!” Một tiếng sấm lớn vang lên, bọn nhỏ hoảng sợ chạy đến bên cạnh Mạc Như, nhưng Chu Thất Thất lại không sợ hãi, vẫn chơi vui vẻ với mép vại.
Mạc Như nhìn những tia chớp trắng tím lướt như rồng bay trong mây đen dày đặc, sau đó sấm sét ầm ầm, vui mừng nói: “Ồ, xem ra phải một trận lớn lắm, cuối cùng không cần đến tưới tiêu nữa rồi.”
Thực sự là quá tốt rồi.
Đám Cúc Hoa cũng vui mừng nhảy cẫng lên.
Bàn tay nhỏ bé của Chu Thất Thất chạm vào mép vại, ngẩng đầu nhìn trời, chớp đôi mắt to: “Phù… phù…”
Lúc này, trên đường phố đông nghịt các xã viên đi làm về, ai cũng vui mừng hớn hở: “Trời mưa rồi, mưa rồi.”
“Mau rơi đi, mau rơi đi.”
“Trông có vẻ là trời phải mưa ba ngày ba đêm.”
Ông trời biết bọn họ khao khát một trận mưa to biết bao nhiêu,đợi lâu đến mức khuôn mặt đen của Chu Thành Chí cũng biến thành trắng rồi.
Có người dậm chân vỗ tay mừng rỡ, còn có người dùng gậy đập bể chậu, ai cũng vui mừng như kẻ điên, chờ đợi một trận mưa to ba ngày ba đêm.
Chu Thành Nhân nói với Chu Thành Chí: “Có phải là phải đi xem sao, đào những vật cản nước đó lên, đừng để nửa đêm trời mưa to ngập lụt.”
Nhất là cao lương và ruộng bông.
Chu Thành Chí thấy cũng đúng, nhìn thấy sấm sét thì thực sự là một trận mưa to đang đợi chờ.
Những đại đội không gánh nước tưới tiêu thì vui hết mình.
Vốn dĩ người khác đều tưới tiêu, bọn họ không tưới tiêu. Mặc dù vẫn luôn tin tưởng rằng trời không mưa có thể sẽ héo khô, không thể bận rộn uổng công, từ bỏ là chính đáng, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn còn áp lực.
Lúc này thấy trời sắp mưa to, ai nấy cũng vui mừng như thứ gì, có người đắc ý hét to: “Thấy chưa, tôi nói không cần tưới tiêu, ông trời hiểu rất rõ, trời mưa xuống thì toàn bộ những người bận rộn tưới tiêu đều uổng công rồi.”
“Ha ha, đúng thế, căn bản không cần tưới tiêu, chẳng phải Long Vương mang mưa đến rồi sao? Các người nhìn con rồng đen trên đám mây kia, kéo một cái đuôi màu đen thật dài, trông có vẻ như trời sắp mưa to rồi.”
...
Tất cả mọi người đều trông chờ, đợi chờ cơn mưa to trút xuống, đợi nước chảy thành sông, đợi chờ...
Kết quả là trời bắt đầu âm u từ sau bữa tối, đến lúc trời tối sầm lại là lúc đi ngủ trên giường đất, mưa vẫn chưa trút xuống.
Chỉ nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, tia chớp màu tím bay bay, tiếng sấm rền vang.
Trời vẫn không mưa.
Vết phồng rộp trên miệng khiến Chu Thành Chí đau không ngủ được, ngồi trước cửa phòng nhìn ông trời, nhìn đến nửa đêm, khi một vài giọt mưa rơi xuống, ông vui mừng đứng phất dậy, sung sướng nói: “Cuối cùng trời cũng mưa rồi.”
Kết quả, chỉ có mấy giọt mưa mà thôi.
Sau đó, trời càng lúc càng yên tĩnh, càng lúc càng yên tĩnh...
Không có giọt mưa, không có chớp, tiếng sấm cũng biến mất...
Cuối cùng mây đen trên bầu trời bị một cơn gió thổi bay, để lộ ra bầu trời trong xanh, ngân hà sáng ngời, rực rỡ chói mắt.
Ôi mẹ ơi!
Người dân cả thôn tức giận nhảy cẫng lên, rõ ràng là trời sắp mưa to, sao lại chạy rồi.
Chạy mất rồi...
Muốn khóc nhưng không rơi lệ được.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời xanh và ánh nắng chói chang như bù đắp cho nửa ngày vắng bóng hôm qua, mặt trời ló dạng rất sớm và rất nóng.