Chương 808: Va vào tường và nhảy sông (6)
Cúc Hoa vừa đuổi theo vừa gào thét, hoàn toàn không ngờ Chu Thất Thất lại nhanh đến thế, nhìn thấy Chu Thất Thất đứng bên bờ sông, cô bé hoảng sợ gào khóc.
Tiếng la hét của cô bé làm Chu Thất Thất run cầm cập, ngồi phịch xuống đất cái ầm, bên dưới vừa đúng lúc là một dốc nghiêng, Chu Thất Thất lăn xuống dưới ùng ục, vừa lăn vừa cười to ha ha.
Lúc này, Mạc Như đang tưới tiêu ở phía bắc, thấp thoáng nghe thấy giọng nói, cô hỏi Vương Ngọc Cần: “Chị dâu! Chị có nghe thấy gì không?”
Vương Ngọc Cần nói: “Bọn trẻ làm chơi đùa, đang khóc đấy.”
Tự dưng Mạc Như tim đập thình thịch, cảm thấy khó chịu, cô nhấc chân chạy đến chỗ bọn trẻ đang chơi, chạy được vài trăm mét thì nghe tiếng Cúc Hoa gào thét Thất Thất rơi xuống sông rồi.
Hai chân Mạc Như mềm nhũn ra vì sợ hãi, rồi cô chạy ra sông như người bị chọc huyết gà, nhóm đại chiến bùn vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, còn mấy bà cụ thì ngủ vất vưởng.
Mạc Như vượt qua Cúc Hoa chạy đến bờ sông nhìn thấy con gái mình đang trôi nổi dưới sông, không biết có phải do cô hoa mắt không, sao cô lại thấy Chu Thất Thất như đang chơi đùa dưới nước?
Đó chỉ là một ý nghĩ trong nháy mắt, cô nhảy xuống sông không suy nghĩ nhiều.
Cô biết bơi, nhưng Sỏa Ni ngốc lại không biết, cơ thể không thích ứng khi rơi xuống nước, không kìm được muốn gạt bỏ.
Mạc Như nhìn thấy con gái của mình đang ùm tõm ở đằng xa, cô sốt ruột thu nước xung quanh vào trong không gian: “Rầm”. Xung quanh đột nhiên hình thành một vòng xoáy lớn, Chu Thất Thất ở phía xa bị vòng xoáy trực tiếp hút đến.
Mạc Như tóm lấy con gái, đổ nước trong không gian ra ngoài, đồng thời đưa con gái vào trong.
Chu Thất Thất ở trong không gian trừng to mắt kêu gào: “Mẹ, mẹ! Mẹ!”
Đây là muốn Mạc Như đưa cô bé ra ngoài chơi thêm nữa.
Mạc Như: Con đủ rồi đấy.
Cô khống chế cơ thể của mình, bơi đến bên bờ, sau đó ẵm con gái ra.
Chín trong số mười phụ nữ địa phương là không biết bơi, hầu như tất cả họ không biết bơi lội, Sỏa Ni ngốc cũng hoàn toàn không biết bơi, cô lại biết bơi thì sẽ khiến người khác tò mò nên phải nghĩ một lí do thoái thác.
Ừm, chỉ nói anh Út Năm dạy tốt.
Dù sao hiện tại bọn họ cũng sống bên bờ sông phía tây.
Mạc Như bò lên bờ, phát hiện Cúc Hoa đang đứng sững sờ ở đó nhìn xuống nước giống như là cột gỗ.
Cô hét trong lòng không ổn rồi, vừa rồi khi thu nước có phải là đã bị Cúc Hoa nhìn thấy rồi.
Cô vội đi đến an ủi Cúc Hoa: “Cúc Hoa, không sao, em không sao hết.”
Cúc Hoa vẫn nhìn chằm chằm xuống sông.
Mạc Như thì thầm: “Cúc Hoa, cháu đã nhìn thấy gì rồi, nói cho thím nghe đi.”
Cúc Hoa lẩm bẩm: “Con rắn lớn… con rồng lớn…”
Mạc Như sờ đầu cô bé: “Ừm, nước rào rào giống như con rồng lớn.。”
Cô đoán rằng bản thân thu nước quá gấp quá nhanh, hình thành nước xoáy quá lớn, trông có vẻ giống thứ gì đó khiến Cúc Hoa sợ hãi.
Cũng may ở đây ở đây cách đám đông hơi xa, lúc cô nhảy xuống chỉ có một mình Cúc Hoa, những người khác không nhìn thấy, cũng giúp cô đỡ phiền phức phải đi giải thích.
May mắn thật.
Ngay sau đó, những bà cụ và đám trẻ vây quanh đến, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhốn nháo hỏi ai đã rơi xuống sông.
Bọn họ tưởng Cúc Hoa rơi xuống sông rồi, hoàn toàn không ngờ lại chính là Chu Thất Thất.
Dẫu sau Chu Thất Thất vẫn chưa biết đi.
Nhưng nhìn thấy Mạc Như bồng Chu Thất Thất ướt đầm đề, thực sự là cô bé đã bị rơi xuống sông, còn Cúc Hoa lại chẳng hề hấn gì.
Các bà cụ cảm thấy khó hiểu, liên tục hỏi đã có chuyện gì xảy ra.
Mạc Như: “Không sao.”
Ngay sau đó, Chu Minh Dũ và những người khác cũng nghe tin chạy đến: “Vợ, có chuyện gì thế?”
Bộ đồ của Mạc Như ướt nhẹp rồi, chỉ có thể ẵm con gái che trước ngực: “Anh Út Năm, không sao, về nhà rồi tính.”
Lúc này, Cúc Hoa khóc “oe” lên một tiếng: “Em Thất, em ấy, em ấy lăn lông lốc… lăn xuống sông rồi… oe oe.”
Cô bé hoảng sợ, bản thân không trông chừng tốt em gái, suýt nữa đã làm em gái chết đuối.
Chu Minh Dũ: … Đây gọi là không sao ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mạc Như vội an ủi cô bé: “Không sao, không sao hết, không phải là lỗi của Cúc Hoa.”
Vân Đóa và Thái Hòa hoảng sợ, sợ người lớn đánh bọn chúng không trông chừng em.
Mạc Như vội nói: “Đừng có sợ, đừng sợ.”
Khi cô nhảy xuống sông chụp lấy Chu Thất Thất, từ bộ dạng mừng rỡ của con gái, cô biết chắc chắn có gì đó bất thường.
Hừm, Chu Thất Thất gặp phiền phức rồi.
Nông thôn là nơi rộng lớn, khắp nơi đều là sông rạch, nguy hiểm và tai họa ngầm lớn, nhưng nếu đứng yên ở đó thì sẽ không rơi xuống sông.
Trẻ đuối nước thường là những trẻ biết bơi, buổi chiều chạy đi đâu thì đi tắm ở đấy, nhảy xuống sông bị chuột rút hoặc vướng vào bèo mới chết.
Giống như Chu Thất Thất, một đứa bé vẫn chưa biết đi, cách bờ sông xa như thế vẫn rơi xuống được, có lẽ cũng chỉ có một.