Chương 814: Thẩm nữ và thăng cấp (5)
Cô và Chu Minh Dũ xuống đáy sông, nhân lúc không có ai, Mạc Như xem thử.
Cô muốn xem cái giếng có thể chứa được bao nhiêu nước, dù sao nó trông giống một cái giếng lớn như vậy nên cô thực sự rất lo lắng.
Người phàm không thể hiểu được thế giới của thần tiên, vì tình có thể tha thứ được.
Kết quả là khi nghĩ đến điều đó, đột nhiên rầm rầm, chỉ cảm thấy ớn lạnh trong người, sau đó... không có sau đó nữa.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường trong không gian, không có bất kỳ thay đổi nào.
Dưới sông...
Không còn sông nữa.
Không còn giọt nước dưới sông, cạn rồi.
Chu Minh Dũ: ...
“Vợ, em... lợi hại quá.”
Đúng là Thủy Long Vương, một hơi đã hút cạn nước.
Mạc Như cũng bị mình làm kinh ngạc, thật đáng sợ.
Cô vội xả nước ra.
Chu Minh Dũ: “...A ... nhiều rồi, nhiều rồi.”
Ban đầu anh đứng sau cô, mực nước ở dưới chân cô, hiện tại đã dìm anh rồi.
Mạc Như vội thu một ít nước vào.
Người mới vào nghề, khó tránh khỏi xa lạ, xin lỗi xin lỗi.
Cô lẩm bẩm với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, anh nói không gian này có phải có vấn đề rồi không?”
Chu Minh Dũ: “...Chẳng lẽ lại hỏng.”
Mạc Như: “Anh nhìn này, trước đây không gian này đủ chuyện, không thể nuôi vật sống, không thể trồng thực vật, không thể thu vào không gian, đến hiện tại em bắt sâu bọ cũng chỉ phạm vi một mét, nhưng thu nước... cũng quá ngang ngược rồi, vũng nước này, một thoáng là thu cạn rồi.”
Chu Minh Dũ: “Trước đây, chẳng phải em nói là thu những thứ nối liền vào không tốn sức sao? Nước này... không phải thu qua không gian, cho dù có nhiều cũng phải nối liền với nhau.”
Đúng rồi.
Mạc Như giẫm chân, suýt nữa không kìm được muốn thu đi.
“Anh Út Năm, chúng ta tìm chiếc vòng ngọc đi.”
Chu Minh Dũ: “Được, anh giúp em canh người.”
Mạc Như cầm đuốc bước xuống nước, thu khô những vũng nước mà Chu Thất Thất làm rơi, con cá lớn con cá nhỏ nhảy đành đạch, nhưng không thấy vòng ngọc đâu.
Mạc Như đi tới đi lui mấy lần không thấy vòng ngọc, nhưng cô lại nhặt được rất nhiều cá lớn, trực tiếp dùng cọc lau sậy xuyên qua.
“Anh Út Năm, không có.”
Chu Minh Dũ cũng xuống tìm giúp, vẫn không tìm thấy.
Cuối cùng, không còn cách nào, cả hai đi lên bờ, xả nước một lần nữa.
Chu Minh Dũ nói: “Vợ, có phải là vòng ngọc đã biến thành giếng nên mất rồi?”
Mạc Như suy nghĩ giây lát, rất có thể, nếu đã là như thế thì không cần phân vân, cũng không cần xuống sông tìm nữa.
“Chúng ta tưới tiêu đi.”
Có Mạc Như giúp đỡ, đêm nay tưới tiêu giống như một giấc mơ, tốc độ nhanh, tưới nhiều hơn so với mấy hôm trước.
Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ liên tục lĩu lưỡi, bọn họ cũng không gào to, kéo Chu Minh Dũ hỏi: “Mày gánh bao nhiêu gánh nước?”
Chu Minh Dũ: “Cũng đến mấy gánh, sao thế?”
“Chúng ta tưới có phải nhanh rồi không?” Chu Bồi Cơ nói: “Tao thấy vùng đất vừa rồi vẫn chưa tưới xong, sao hiện tại không tưới vùng này?”
Chu Minh Dũ: “Tao không biết... chắc là mấy ông anh của tao đến con mương phía nam chuyển nước về, các người mau đi, đừng có lười biếng, gánh nước đến cho Sỏa Ni tưới tiêu.”
Bọn họ ở đây gánh nước, Chu Minh Nguyên, Chu Minh Quốc và những người khác đến con mương phía nam chuyển nước.
Nói xong, Chu Minh Dũ gánh thùng nước đi như bay.
Chu Thành Liêm đồng ý, anh ta bảo Chu Bồi Cơ nhanh chút, đừng có lười biếng.
Chu Bồi Cơ: “Kỳ lạ.”
Chu Thành Liêm: “Mặc kệ kỳ lạ gì, tưới tiêu nhanh không phải là chuyện tốt, đây là điểm công tác.”
Chu Bồi Cơ: “Vậy chú biết kỳ lạ sinh ra trên người Mạc Như hay là Chu Minh Dũ không?”
Chu Thành Liêm suy nghĩ rất nghiêm túc: “Chú cảm thấy hai người họ có hơi kỳ lạ.”
Chu Bồi Cơ nói: “Vậy là được rồi, sau này cho dù có làm gì trông chừng hai người họ là được rồi.”
Đi cùng có thể được thơm lây.
Chu Thành Liêm cười ngây ngô: “Chú cũng nghĩ như thế, đi nhanh, đừng có lười biếng, cẩn thận không dẫn theo cháu đi chơi đấy.”
Mạc Như không tưới ở chỗ có đèn mà đi sang chỗ khác, ở đây nằm trong phạm vi ánh sáng, có điều không nhìn rõ, nhưng cô cũng không sợ.
...
Lúc này, Khám Yến Nhi xách thùng nước đi về phía cô: “Mạc Như, cô đang tưới tiêu à.”
Mạc Như liếc nhìn cô ấy, những người tưới tiêu đều ăn mặc như nhau, chân trần xắn quần, chỉ là Khám Yến Nhi xắn rất cao, để lộ đôi chân trắng như tuyết.
Mạc Như cười: “Cô lại đến giúp à.”
“Đúng thế, dì ba đang ốm, tôi đến giúp dì làm ít việc.” Khám Yến Nhi vén tóc lên, trò chuyện với Mạc Như câu được câu mất.
Mạc Như không thích cô ấy ở đây, cứ ở đây nhìn chằm chằm thì làm sao cô ấy làm việc được? Mạc Như suy nghĩ cô không đi thì thôi đi, tôi sang chỗ khác là được rồi. Đâu ngờ Khám Yến Nhi vẫn nhìn chằm chằm cô, cô đi đâu thì theo đến đó, cứ trò chuyện nhiệt tình với cô.
Mạc Như: “...”
Cô ấy ở đây nên Mạc Như cũng không thể làm gì quá đáng, cô đành dùng thùng nước che giấu, cô xách thùng nước, cầm gáo nước làm ra vẻ tưới tiêu.