Chương 823: Vấn đề (4)
Chu Minh Quân vẫn luôn không hề tránh né: Nếu như Yến Nhi chịu gả cho em, ngay lập tức em sẽ cưới! Bao nhiêu người chờ chị ấy gật đầu, ai mà không muốn cưới chị ấy, thì ai là đồ ngốc!
Thế là từ từ cô ta khiến cho trong lòng Chu Minh Lâm có một cảm giác, anh ta ôm Khám Yến Nhi rồi, sờ cô ấy rồi, nhìn cô ta rồi, thì anh ta phải chịu trách nhiệm cho cô ta.
Hơn nữa một con gái tốt như cô ta, có thể cưới được cô ta là phúc phần tám đời!
Nhưng mà tuy rằng anh ta đã gật đầu đồng ý cưới cô ta, bị cô ta mê hoặc nặng nề, nhưng mà anh ta còn chưa nói với Trương Thúy Hoa, điều này khiến cô ta rất tức giận!
Vậy nên cô ta mới hẹn anh ta hẹn hò ở nơi này, dạy anh ta đàng hoàng làm sao về đàm phán với Trương Thúy Hoa, làm sao uy hiếp được Trương Thúy Hoa!
“Anh buộc phải nói rõ với lại bà ấy là chỉ có em thì anh mới cưới, không lẽ bà ấy chịu chia rẽ đôi uyên ương?”
Chu Minh Lâm: “Ngày mai anh sẽ tìm cơ hội nói.”
“Nếu như ngày mai bà ấy lại bận nữa thì sao? Em thấy mẹ anh hoàn toàn không quan tâm đến anh, hoàn toàn không quan tâm là anh có phải nên cưới vợ hay không, Chỉ sợ là còn muốn kêu anh ở giá cả đời, ở nhà làm việc kiếm điểm công tác.”
Chu Minh Lâm: “Không phải đâu.”
“Không phải ư? Vậy tại sao em trai anh kết hôn lâu như vậy rồi anh còn đang ở một mình? Anh đừng trách em nói mẹ anh, bà ấy chính là một người ích kỷ…”
“Em không được nói mẹ anh!” Giọng điệu của Chu Minh Lâm trở nên cứng nhắc hơn.
“Sao cơ, anh hét em à? Ý anh là gì? Không lẽ bây giờ anh muốn không nhận? Chu Minh Lâm, có phải anh cảm thấy Khám Yến Nhi em đây không gả đi được, không có đàn ông lấy cứ phải theo anh? Anh không muốn cưới em thì thôi, em nói với anh, đầy đàn ông muốn cưới em, em nói với anh, thầy Ngụy không biết là anh ta thích em đến nhường nào, anh ta nói muốn…”
“Anh không có ý đó…” Nghe cô ta nói như vậy dường như Chu Minh Lâm cũng trở nên nôn nóng.
“Anh không có ý đó thì anh là ý gì? Kêu anh nói với mẹ anh thì anh lại không nói?” Khám Yến Nhi vừa uất ức vừa giận dỗi.
“Ngày mai… nói.”
“Mẹ anh chính là không thích gặp anh, anh làm gì mà không thừa nhận? Còn la em, anh la em thì mẹ anh sẽ đối xử với anh tốt hơn em trai của anh sao? Anh xem thử bà ấy thương út năm nhà anh như thế nào?”
“Út năm cũng bị đánh mà.”
“Người ta đó là đánh ở thân con đau trong lòng mẹ, giống nhau sao? Anh muốn tức chết em à, khúc gỗ này… sao em lại bị mù như vậy chứ… hu hu…”
Cô ta quay đầu rồi đi, nhưng lại bởi vì trời tối không thấy đường đâm đầu thẳng vào lòng của Chu Minh Lâm, sau đó lại giận dỗi đầu chống anh ta, “Tránh ra.”
Chu Minh Lâm không cho.
Cô ta giận nói: “Em đi đây.”
Quay người rời đi lại bị Chu Minh Lâm kéo lại
“Anh kéo em lại làm gì, không phải là anh không thèm sao, thà em ra…”
Mạc Như và Chu Minh Dũ dẫn con gái trốn ở trong góc khuất nghe lén, nghe đến sau này cũng hết lời rồi.
Mạc Như: Lần đầu tiên gặp cô ta, còn tưởng cô ta là một cô em dưới quê ngại ngùng, thì ra người ta có mưu kế thâm sâu như vậy!
Chu Minh Dũ: Anh Tư chưa từng gặp chuyện sự đời mà, đừng nói là Khám Yến Nhi, có xấu nữa gạ gẫm một chút thì cũng được thôi. Sà thẳng vào lòng như vậy, thanh niên mới lớn như anh Tư làm sao mà có thể chịu đựng được chứ.
Chu Thất Thất: Không nghe thấy nữa, chậc chậc chậc tiếng đó là tiếng gì? Không phải là bọn họ trốn với nhau ăn đồ ăn ngon chứ?
Nó nắm lấy hai tai của ba mình, ngỏ ý đi ra phía trước một chút, không nghe thấy nữa.
Động tĩnh bên kia càng ngày càng lớn, mức độ càng ngày càng quá đáng, đã liên quan đến phần không thể miêu tả dưới cổ.
Mạc Như im lặng kéo nhẹ Chu Minh Dũ một cái, hai người từ từ lùi về sau, tuy rằng cảm thấy không tốt, nhưng vào lúc này không thể cắt ngang anh Tư nhỉ? Không nhân đạo.
Chu Thất Thất thấy bọn họ muốn đi, càng nghe không được nữa!!
Bọn họ đang ăn đồ ăn ngon mà!
Con cũng muốn!
Lùi được vài bước, Chu Thất Thất: “A!”
Tức giận rồi!
Chu Minh Dũ và Chu Minh Dũ không ngờ sắp rút lui an toàn rồi, con gái lại làm lộ, Chu Minh Dũ nhét con gái vào lòng, một tay kéo vợ, nhấc chân lên rồi chạy.
Xin lỗi anh Tư, hai người tiếp tục!
Bên kia Khám Yến Nhi hết hồn: “Ai đó?”
Chu Minh Lâm đã hoàn hồn trong cơn mê tình, hoảng loạn nói: “Xin,, Xin lỗi!”
Khám Yến Nhi: “Anh muốn ăn bánh không trả tiền sao?”
Chu Minh Lâm: “Không, không phải.”
“Vậy thì có gì mà xin lỗi chứ?” Khám Yến Nhi hừ một tiếng, ôm lấy tay của anh ta, cực kỳ tổn thương: “Về đi, ngày mai nhất định anh phải nói với mẹ anh đó, nếu không em… có thể em sẽ thực sự tùy tiện tìm một người nào đó gả đi… dù gì anh không cưới em, đối với em mà nói, gả cho người hay là gả cho súc sinh…”