Chương 836: Lại lập công (5)
Có sự dẫn dắt của Mạc Như trại gà đã nhanh chóng đi vào hoạt động nề nếp.
Thật không dễ dàng mà kiếm được một công việc lặt vặt như vậy, mấy người chăn nuôi đương nhiên cũng rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc. Hàng ngày dọn dẹp chuồng gà rất gọn gàng, rau rừng cũng được băm vụn.
Họ thực hiện các nhiệm vụ của riêng mình và tự nghĩ ra các thủ thuật, kỹ năng của riêng, mong muốn rằng tất cả những con gà có thể đẻ trứng mỗi ngày.
Quản Xuân Hương tìm được một cái nồi hỏng, đem bỏ những con giun, sâu dư thừa mà Mạc Như đem tới rồi luộc nhừ lên, thêm một ít cám vào để đút cho những chú gà con chưa ăn được những con trùng to lớn ăn.
Nhờ sự chăm sóc cẩn thận nên những con gà con đó lớn nhanh và khỏe mạnh, không có con nào bị ốm mà chết đi.
Vương Ngọc Cần phát hiện ra một đại hỉ sự.
Những con gà mái được mỗi gia đình giao nộp lên chỉ có chưa đến ba mươi con, là gà trong khoảng ba năm đổ lại, ngoài ra có hơn hai mươi con là tròn trịa ba năm. Trước khi giao nộp thì đã không thể nào đẻ trứng được nữa rồi.
Bởi vì không biết đẻ trứng, thế nên các xã viên nộp mới vui vẻ như thế.
Ai mà ngờ được chỉ ba ngày sau khi đưa đến trại gà nuôi dưỡng, bọn chúng thế mà thực sự bắt đầu đẻ trứng trở lại. Một trong hai ngày đầu thì đẻ một quả, từ từ thì một ngày một quả.
Vương Ngọc Cần quả thật đang chết vì tò mò, người khác không thể bảo đảm điều đó nhưng riêng gia đình cô ấy biết rất rõ. Con gà mái già ba năm tuổi đó chắc chắn hơn ba ngày mới đẻ một quả trứng.
Bây giờ thế mà lại mỗi ngày một quả!
Con gà này chẳng lẽ cũng là kẻ nịnh hót?
Biết là đi theo chiến sĩ thi đua là có sâu bọ ăn, vì vậy cho nên mới siêng năng đẻ trứng để lấy lòng chiến sĩ thi đua?
Khi cô ấy nói với Cổ Tuệ Phương, Quản Xuân Hương hai người, thì họ cũng chú ý chút và đều ngạc nhiên vô cùng.
Cổ Tuệ Phương trực tiếp báo cáo với Trần Phúc Hải, chi bằng đem các con gà ở trại gà đã dừng lại của đại đội ba gửi đến đội hai.
Trần Phúc Hải đến tham quan, cảm thấy rất tuyệt, so sánh với trại gà của đội mình thì trại gà này mới đúng là rang trại gà, cái cuả mình thì... vớ vẩn, lừa bịp.
Chuyện này, người so với người thì độ nổi tiếng chết người, còn gà so với gà cũng thật xấu hổ làm chết gà. Gà ngừoi ta mỗi ngày đẻ một quả, thậm chí một ngày còn đẻ hai quả. Gà bọn họ ba ngày đều không đẻ một quả.
Hợp tác xã đã nhiều lần gọi điện chỉ trích phê bình họ vì có những ngày không giao trứng, đây là không muốn làm đội trưởng nữa phải không?
Trần Phúc Hải lo lắng đến độ mỗi ngày đều moi thử mông gà, kết quả là ngoài móc ra một tay phân gà, chứ không có lấy một quả trứng nào.
Bây giờ thấy đội hai nuôi dưỡng tốt như thế, anh ta cũng thấy động tâm.
Lần này, thay vì trực tiếp tìm Trương Căn Phát, anh ta đã đi tìm Chu Ngọc Quý mà nói nhỏ.
Chu Ngọc Quý đương nhiên đồng ý, ông ta trước đây đã muốn làm chuyện này, đặc biệt đã hỏi qua Chu Thành Chí, nhưng Chu Thành Chí mặt mày tối sầm không nể mặt, trực tiếp nói một câu: “Tôi không quan tâm, đi hỏi chiến sĩ thi đua!”
Và dạo gần đây vừa đào hào, kênh rãnh vừa chống hạn hán khô cằn nên ông ta vẫn chưa kịp hỏi thăm, bất luận làm thế nào thì đội ông ta, gà chết cũng gần hết, chỉ còn có khoảng ba mươi, bốn mươi con gà, thực tế là không có gì lo lắng cả.
Quá lắm đều chết hết thì dẹp bỏ thôi, dù sao đẻ được trứng thì ông ta cũng không ăn vẽn được.
Hai người vẫn đang thảo luận lại nghe nói Chu Minh Quý đã gửi sáu mươi, bảy mươi con gà đến trang trại gà, hai người vội vàng dừng thảo luận lại và trực tiếp bảo người mang toàn bộ gà bắt đến trang trại gà, đưa nó cho chiến sĩ thi đua nuôi.
Điều này người khác không làm chủ được, chỉ có thể chờ Mạc Như mở lời.
Mạc Như đưa Chu Thất Thất đi bắt sâu bọ, trở về thì thấy trại gà tập trung vài người đứng xếp hàng chào đón, có người tay còn đang ôm một con gà mái sắp bay, điều này khiến cô cảm thấy có chút buồn cười.
Chu Thất Thất càng vui mừng vỗ đôi tay nhỏ bé của mình mà cười cạc cạc.
“Các đội trưởng có chuyện gì sao?”
“Đồng chí chiến sĩ thi đua, có chuyện, có chuyện.” Trần Phúc Hải nhếch miệng cười.
Mặt anh ta vốn dĩ rất béo, sau đó cuộc sống ngày càng sa sút, anh ăn không nổi mà gầy gộc đi, nhưng khuôn mặt vẫn rất to mà không nhỏ lại, điều đó khiến các nếp nhăn trên mặt anh ta to ra một cách lạ thường.
Mỗi khi anh ta cười, giống như chó Sa Bì vậy.
Chu Thất Thất ngồi trong vòng tay Mạc Như, nhìn không chớp mắt Trần Phúc Hải, đôi tay nhỏ bé vô thức kéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Ơ!
Chu Minh Quý giải thích mục đích của mình, “Đồng chí Mạc Như, chúng tôi nuôi dưỡng không tốt, cũng không thể thay đổi được gì, chi bằng mời các đồng chí cùng nhau nuôi dưỡng.”