Chương 858: Thôi nôi và tỏ tình (8)
Khám Yến Nhi cũng rất kinh ngạc: “Thầy Ngụy, thầy... tìm tôi sao?”
Ngụy Kim Sinh gật đầu, giọng nói đầy nhiệt tình, sải bước lại gần cô ấy: “Đúng thế, bạn học Phi Phi, hôm nay tôi đọc được một bài thơ nên rất muốn gặp cô, tôi có cảm giác đã rất lâu chưa gặp cô rồi.”
Khám Yến Nhi xấu hổ cúi đầu: “Thầy Ngụy, dạo trước có gặp qua.”
“Bạn học Phi Phi, một ngày không gặp dài bằng ba mùa thu.” Ngụy Kim Sinh kích động nắm lấy bàn tay của Khám Yến Nhi: “Cô biết mà, nỗi nhớ của tôi còn dài hơn cả mùa thu, quả thật là mỏi mắt trông chờ cô đến.”
Trái tim Khám Yến Nhi đập thình thịch: “Thầy Ngụy, thầy đừng như thế, người khác thấy lại lời ra tiếng vào.”
Cô rút tay lại.
Ngụy Kim Sinh lại mạnh dạn và nhiệt tình tỏ tình với cô ấy: “Bạn học Phi Phi, cô có biết không, kể từ lần đầu gặp cô, tôi đã mê đắm cô mất rồi. Tôi nghĩ cô là cô gác rất khác biệt, cô khác với những cô gái chỉ biết cày ruộng nấu ăn sinh con chăm chồng.”
“Khác nhau... chỗ nào?”
“Cô không cam chịu bình thường, cô rất khác biệt, cô sinh ra trong bùn nhưng không nhiễm bùn, kiên cường bất khuất giống như hoa mai đỏ. Mặc dù cũng có người kiên cường nhưng không xinh đẹp bằng cô, cho dù có xinh đẹp bằng cô thì cũng không có ai kiên cường bất khuất như cô.”
Khám Yến Nhi chưa từng nghe lời lẽ tha thiết và mạnh dạn như thế, trái tim cô ấy như muốn nhảy ra ngoài.
Hai má cô ấy đỏ bừng: “Nhưng... nhưng mà, tôi sắp... tôi sắp lấy chồng rồi.”
“Lấy chồng ư?” Ngụy Kim Sinh kinh ngạc nhìn cô ấy với bộ dạng rất tiếc nuối: “Tôi bảo này Phi Phi, chẳng lẽ cô định cưới một kẻ lỗ mãng không có văn hóa sao? Loại đàn ông đó có ý nghĩa gì cơ chứ, không biết chữ cũng không biết ngâm thơ, không biết viết thư tình, không chút hứng thú nào.”
Khám Yến Nhi cắn nhẹ môi, nháy mắt với anh ta: “Anh ta không biết làm thơ, không biêt viết thư tình, nhưng anh ta vẫn chưa kết hôn.”
Ngụy Kim Sinh bị đôi mắt xinh đẹp của cô ấy cuốn hút, ngực nóng lên: “Phi Phi, tôi cũng có thể.”
Hơn nữa Chu Minh Lâm về đại đội tiên phong cũng không dám tìm Trương Thúy Hoa nói chuyện mà trực tiếp đi làm. Lúc ăn trưa họ cũng bắt gặp cặp đôi đấy trong nhà ăn. Đợi tối đến mới dám về nhà, nhưng có thế nào cũng không dám mở miệng nói chuyện với Trương Thúy Hoa.
Trương Thúy Hoa cũng cố ý bớt chút thời gian, ngồi ở nhà đợi họ. Nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của anh ta, bà hừm một tiếng.
Chu Minh Lâm nghe tiếng khịt mũi lạnh lùng của mẹ không khỏi buốt cả sống lưng mà nhảy dựng lên.
Nhưng có thế nào thì anh ta cũng không thể nói những câu như yêu cầu mẹ anh ta phải chủ động đến nhà họ Khám mà nhận lỗi. Thậm chí cho dù anh có lừa bà đến cầu thân thì đến khi Khám Yến Nhi nói điều gì đó, có ý như là để yêu cầu bà xin lỗi. Vậy mẹ của anh ta có thể xé xác anh ta ngay tại chỗ!
Nhưng nếu như anh ta không lừa bà mà nói sự thật bây giờ là Khám Yến Nhi yêu cầu bà xin lỗi cô ấy, thì cả nhà này xé xác anh ta ra thôi.
Không nói đến người khác, cha anh ta có thể đánh gãy chân anh ta!
Khi còn nhỏ, các anh cũng rất nghịch ngợm, làm mẹ giận đến phát điên lên. Người cha vốn luôn kiệm lời đã nổi lửa lớn, đánh mạnh anh ba một trận, đồng thời đe dọa: “Các con phải nhất nhất nghe lời mẹ nói, không được nói lại! Nếu ai làm trái ý mẹ, khiến mẹ chịu uất ức thì cuốn xéo ngay cho ông nhờ!!!”
Bất cứ ai nếu dám nói lại mẹ và làm cho mẹ anh ta chịu thiệt thòi, thì chắc chắn sẽ phải chết rồi.
Vì thế Chu Minh Lâm nào dám chứ?
Nhìn sắc mặt trắng bệch, rồi xanh mét của anh ta Trương Thúy Hoa cười nhạo một tiếng, đứng dậy rời đi, đến nhà ăn tiếp tục sắp xếp công việc cho ngày hôm sau.
Vào buổi chiều, Mạc Như đưa Chu Thất Thất từ trang trại gà trở về, giặt giũ quần áo rồi dọn dẹp một chút.
Sau khi dọn dẹp xong, cô đi kiểm tra cây hoa hướng dương, ăn một hạt dưa ở giữa đĩa hoa, thì thấy nó hơi xẹp, móm, vẫn còn phát triển nữa nên cô để thêm vài ngày nữa rồi mới thu hái.
Những bông hoa hướng dương này được tưới nhiều nước và phân bón, chúng phát triển rất tốt, những đóa hoa lớn triũ nặng đầu trông rất thích mắt.
Chu Thất Thất ôm lấy một cây hoa hướng dương lớn, định trèo lên, kiễng chân, vươn đôi tay bé nhỏ với lên đĩa hoa lớn bên trên, cũng muốn học Mạc Như ăn hạt dưa như thế.
Kết quả là đóa hoa lớn bị võng xuống nặng nề, sau đó bị thân hình mũm mỉm của cô bé đung đưa, “rắc” một tiếng, liên kết của đĩa hoa lớn bị đứt, chốc lát làm cô bé rơi bịch xuống đất.
Mạc Như không thèm giúp con gái mà chống eo cười một trận.
Chu Thất Thất:...
“Mẹ, mẹ ơi, có người tìm!” Lan Tử Nhi từ bên ngoài chạy tới, theo sau là một người phụ nữ chừng hai mươi tuổi.