Chương 860: Chỉ gà mắng chó (2)
Trương Thúy Hoa nắm lấy tay cô, “Khương chủ nhiệm, cảm ơn, cảm ơn cô nhé!”
Khương Thanh Phân thấy sắc mặt bà không tốt lắm vội vàng đỡ bà, “Bác à, bác đừng cho là tôi nhiều chuyện là tốt rồi.”
Trương Thúy Hoa gật đầu và nói với Mạc Như: “Chuyện này chỉ ba người chúng ta biết thôi, cũng đừng nói cho Hồng Lý Tử.” Dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, không nhất thiết phải để mọi người biết.
Mạc Như gật đầu, và nói với Chu Minh Dũ sau đó.
Trương Thúy Hoa lại nói với Khương Thanh Phân: “Sỏa Ni nhà chúng tôi làm bạn với Khương Chủ nhiệm thật không vô ích, cảm ơn cô. Hai người nói chuyện, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Khương Thanh Phân nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của bà, lo lắng nhìn Mạc Như, mong là đừng quá kích động.
Mạc Như lắc đầu biểu thị ý không sao, Trương Thúy Hoa là ai cơ chứ, chỉ sợ chuyện này xảy ra, bà càng mừng nữa là!
Khương Thanh Phân nói xong chuyện chính thì từ biệt.
Mạc Như tiễn cô ấy ra ngoài, tiện thể ghé vào nhà kính trồng nấm để gói một giỏ nấm nhỏ cho cô ấy.
Khương Thanh Phân đương nhiên từ chối.
Mạc Như cười nói: “Em đi thăm chị, chị cho em một túi hạt dưa. Chị tới thăm em, em cho chị một giỏ nấm nhỏ, nên mà.”
Khương Thanh Phân từ chối không được chỉ đành cầm lấy, mang về đưa cho nhà ăn nấu súp nấm, cải thiện một chút món ăn cũng tốt.
Trong bữa tối, Trương Thúy Hoa nhờ người khác phụ trách lo cơm nước cho. Bà và Chu Minh Dũ cùng nhau đi ăn tối.
Lúc mấy người Trương Cấu quay về, nhìn thấy Trương Thúy Hoa đang ngồi trong phòng ăn, giả vờ ngoài mặt tươi cười. Người nào người nấy cười thiếu chút hồn rớt ở bên ngoài, vẫn chưa mang về.
Đặc biệt là Trương Cấu, chị ta còn khoảng tầm một tháng nữa là sinh con rồi. Lúc này chị ta không bận rộn công việc đồng áng, tưới nước cũng không cần đến chị ta, cuốc đất cũng đã có gia súc, chị ta cũng chỉ là làm vài công việc lặt vặt như là kéo sợi, xoắn dây gai, dây thừng, đập rơm.
Có Mạc Như bắt sâu bọ cho, toàn bộ những người phụ nữ trong đội sản xuất như đã đươc giải phóng!
Nhưng chị ta cũng không dám ở nhà nhàn rỗi, mỗi ngày đều theo đi làm.
Bây giờ thấy dáng điệu của mẹ chồng lúc này, chị ta nấp sau lưng Mạc Như như một con chim bàng hoàng.
“Sỏa Ni...”
Mạc Như nói: “Chị dâu ba, chị không phạm lỗi, sợ gì chứ.”
“Khó nói lắm.” Trương Cấu không chút tự tin, ai biết được mình phạm lỗi ở đâu chứ. Lần đó Lan Tử Nhi mặc bộ quần áo mới do Mạc Như làm, kết quả làm Trương Thúy Hoa nhìn cửa sổ phía tây mà giễu cợt hồi lâu.
Lúc này Chu Minh Dũ cũng trở về.
Trương Thúy Hoa nói: “Trước khi ăn cơm, tôi nói chuyện này đã.”
Mọi người ngay lập tức ngồi ngay ngắn, biểu thị nghe theo lời giảng dạy, giáo huấn của đại lão.
Trương Thúy Hoa nói: “Lão tư, tuổi con cũng không còn nhỏ, đã đến lúc nói chuyện kết hôn rồi. Mẹ đã thảo luận nhiều ngày qua với cha con, cần phải quyết định giúp con.”
Chu Minh Lâm ngồi đó cứng đờ, trên mặt toát mồ hôi lạnh, rất muốn nói chuyện Khám Yến Nhi thì như thế nào nhưng căn bản lại không mở được miệng.
Trương Thúy Hoa lại nói: “Mẹ đang nhìn con gái của Sa Ổ nhà Đại Vương, cũng là một người rất biết thân biết phận, làm việc giỏi giang. Đúng rồi, chị dâu của cô ấy cũng là một chiến sĩ thi đua. Năm mgoái có đến thôn chúng ta để hái bông.”
Trương Cấu lặng lẽ hỏi Mạc Như là ai.
Mạc Như lắc đầu, cô làm sao biết được cơ chứ.
Trương Thúy Hoa nhìn Chu Minh Lâm: “Con có ý kiến gì hay không?”
Chu Minh Lâm không có cách nào nói đồng ý, nhưng cũng không dám nói không đồng ý. Anh ta nếu như cưới Vương Kim Thu vậy Khám Nhi sẽ phải làm sao?
Mà anh ta đã thỏa thuận với Yến Nhi rồi mà!
Anh ta cũng không thể làm lỡ dỡ con gái Vương gia nhà người ta.
Anh ta thu hết can đảm, “Mẹ, con, con...”
Con cả nửa ngày trời anh ta cũng chưa nói ra câu.
Trương Thúy Hoa lạnh lùng đáp: Bây giờ con có hai sự lựa chọn. Hoặc là muốn kết hôn thì cưới con gái nhà họ Vương. Nếu không muốn kết hôn thì dẹp bỏ đi, đừng làm lở dở con gái nhà Vương gia. Con cả đời này sống một mình vậy.”
Chu Minh Dũ nghe xong chuyện này thấy rất tệ, hắn vẫn chưa biết chuyện Khương Thanh Phân đến, chỉ có thể nhìn Mạc Như.
Mạc Như ôm Chu Thất Thất, bóc trứng cho cô bé ăn.
Chu Thất Thất bây giờ rất thích ăn trứng luộc, không chịu ăn canh trứng gà nữa, chỉ thích nhét nguyên lòng đỏ trứng vào miệng, phồng má, trợn mắt mà vui vẻ dễ sợ.
“Mẹ!” Chu Minh Dũ nhỏ tiếng cười nhẹ.
Trương Thúy Hoa liếc hắn một cái, “Ăn cơm không được nói chuyện.”
Chu Minh Dũ:...Thiếu chút nữa thì bị nghẹn.
Chu Minh Lâm: “Mẹ, con muốn cưới Yến...”
“Con ngu si như thế, mẹ thấy ai cũng đừng cưới, tốt hơn hết là độc thân, để không làm lở dở, trễ nãi con gái nhà người ta.” Trương Thúy Hoa hừm một tiếng, “Được rồi, ăn cơm!”
Qua một lúc, bà lại nói: “chia đôi!”
Trương Cấu rùng mình sợ sệt làm chiếc bánh ngô rơi trên bàn.