Chương 869: Bị cù và được chọn (6)
Dù sao vụ thứ hai cũng sẽ thu hoạch vào khoảng ngày mười lăm tháng tám, đến khi đó sẽ giữ lại đủ khẩu phần lương thực cho các xã viên, số còn lại tiếp tục giao nộp cho thu mua lương thực, phần lương thực dư sẽ dùng để ủng hộ đồng bào, đất nước vượt qua khó khăn.
Khi người khác đang bận rộn với vụ thu hoạch mùa thu, Mạc Như cũng dẫn theo các cháu gái những phụ nữ yếu ớt của bốn đội sản xuất đại đội tiên phong đi hái bông.
Đúng vậy, đối với tất cả số bông trong toàn bộ đại đội tiên phong, bốn đội trưởng nhất trí quyết định chiến sĩ thi đua bông vải sắp xếp, do cô lựa chọn người và giao nhiệm vụ nhặt bông cho.
Năm ngoái, họ đều thấy khả năng của Mạc Như, đi theo cô ấy thu hoạch bông vải không những kiếm được công điểm nhiều mà mỗi gia đình còn được phân thêm chút bông vải, đó là điều đáng mừng.
Một người mỗi năm chỉ có phiếu bông vải hai cân, chưa kể làm chăn bông, ngay cả làm áo bông len cũng không đủ dùng. Mà mỗi một nhà có bao nhiêu nam nữ, già trẻ, nhiều người như thế, cần vải vóc, bông vải rất nhiều. Mùa thu đông đến bắt đầu âu sầu, lo lắng. Bọn họ tự nhiên sẽ hy vọng năm nay có thể thu hoạch được nhiều bông vải hơn, để các xã viên có thể được chia nhiều hơn một chút.
Có Mạc Như phụ trách bắt bọ, bông vải của đội hai năm nay cũng không kém hơn năm ngoái, ba đội còn lại tuy không bằng đội hai nhưng cũng nhỉnh hơn năm ngoái rất nhiều.
Trước đây, khoảng một trăm bông hạt được sản xuất trên một mẫu. Nhưng năm nay năng suất tuyệt đối trên mỗi mẫu là hơn hai trăm bông hạt.
Mà Mạc Như dẫn người đi hái bông cũng giống như việc sắp xếp người nuôi gà, bạn có thể làm việc từ từ, nhưng không được lười biếng, mà bày trò hãm hại người khác, nếu thế thì cuốn xéo càng nhanh càng tốt.
Để được chiến sĩ thi đua giữ lại nhặt bông, các chị, người nào người nấy lần lượt biểu hiện tích cực, không ai dám lười nhác, giở trò. Cũng giống như người khác trước đây. Các đội trưởng cảm thấy đây không phải là làm việc cho nhà nước, tập thể, đây là hái bông cho chính bản thân mình!
Đội trưởng xã và các xã viên lần lượt nói: có chiến sĩ thi đua bông vải dẫn bà con đi hái bông, vụ thu hoạch mùa thu của đại đội tiên phong sẽ không phải vất vả, tay chân loạn cào cào lên nữa.
Về phần Mạc Như, bởi vì được nâng cấp không gian mắt nên tự nhiên hái bông vải lợi hại hơn năm ngoái, tốc độ nhanh hơn gấp ba lần. Cô đi hái bông vào xế chiều tối và đầu giờ sáng. Lúc nào cô cũng có thể nhặt được phần tuyết trắng đang nở rộ và để phần còn lại cho các chị em phụ nữ từ từ nhặt.
Những người phụ nữ đó vừa cảm động vừa khâm phục: “Hãy nhìn chiến sĩ thi đua người ta, trời chưa sáng đã đến hái bông, buổi tối không ăn cơm cũng đến nhặt bông vải, không bao giờ để chúng tôi tăng ca, làm thêm giờ.” “Nhưng không chỉ như vậy, hôm qua tôi đã thấy nở một bức lớn, vì sợ nhặt chưa xong thì nó bị gió thổi đổ và hỏng bét, ai biết được chiến sĩ thi đua người ta vừa tối đã đến nhặt xong. Đó là một túi rất to, ước chừng phải bằng mười người chúng ta cộng lại bận rộn làm ấy chứ!”
“Đều phải nhặt cho tốt vào, đừng làm mất mặt chiến sĩ thi đua, đi theo chiến sĩ thi đua sẽ được chia bông vải!”
Vào ngày này Mạc Như sắp xếp, hoàn thành xong công việc trên cánh đồng thì cõng Chu Thất thất về nhà.
Chu Thất Thất miệng ngân nga: “Tôi... mẹ mẹ...hoa hoa... bắt bắt...”
Mặc dù từ ngữ không đầy đủ hưng giọng điệu ngược lại khá đúng.
Trên đường đi, những cô gái như Thái Ráng Nhi, Kim Chi Nhi, cùng người khác đang cắt cỏ, đều tặng Mạc Như những bông hoa dại mà họ hái được.
Các cô gái rất khéo léo, đan những giỏ hoa, vòng hoa và những món đồ chơi khác cho Chu Thất Thất chơi. Chu Thất Thất vui đến mức nhe răng cười tít mắt.
“Tuấn...tuấn...” cô bé đội lên cho Mạc Như, tự mình cũng đeo một cái. Sau đó hai mẹ con ngân nga một bài hát nhỏ mà vui vẻ đi về nhà.
Mạc Như muốn về nhà hái hướng dương, đợi cuối tuần dẫn Mạc Ứng Sáng về nhà mẹ đẻ sẽ mang theo về.
Chu Thất Thất vừa vào nhà đã hét lên: “Bát... chó...”
Ngay sau đó Bát Bát và Cửu Cửu cùng nhau chạy đến. Con chó màu vàng vẫy đuôi với cô bé và liếm tay cô bé. Trong khi con gà trống to lớn bước đi đầy kiêu hãnh, khoe bộ lông tuyệt đẹp của mình.
Chu Thất Thất vỗ vỗ bọn chúng một cái, sau đó cùng bọn chúng tán gẫu một hồi, cũng không biết là nói cái gì, lâu lâu chó sủa hai tiếng, gà trống đập cánh như là đang giao tiếp vậy.
Mạc Như: “...”
Cô gọi bọn nhóc Hoa Cúc đang chơi trong phòng nấm và bảo chúng thu thập những bông hoa hướng dương cùng nhau. Thực chất là để cho chúng ít lộc, cho chúng ăn hạt dưa.
Trong lúc bận rộn, một cậu bé xuất hiện trên đường và hét lên: “Chị ơi, chị ơi!”
Chu Thất Thất nhanh hơn Mạc như, “Chó chó, chó chó!”