Chương 876: Vượt cấp
Thẩm Thục Quân không chịu lấy: “Hiện tại ba con cũng kiếm được tiền, cho em cả của con hai đồng là được rồi, nó ở trong bộ đội ăn uống đều là tập thể.”
“Mẹ, cho dù có tiêu hay không cũng cầm cho em cả, ngộ nhỡ có lúc cần dùng.” Mạc Như đã lấy ra thì tất nhiên sẽ không keo kiệt, dù sao cô cũng có không gian, trứng gà và nấm đều có thể kiếm tiền, cô hoàn toàn không thiếu tiền.
Thẩm Thục Quân không từ chối được nên giữ lại năm đồng, phần còn lại bảo Mạc Như cất đi.
Mạc Như chỉ đành như thế.
Mạc Ưng Long dẫn những người đi nghĩa vụ đến huyện lị báo cáo, người nhà chỉ có thể chào tạm biệt ở cổng thôn.
Cả nhà tiễn Mạc Ưng Đường đến cổng thôn, người trông có vẻ không nỡ xa rời chính là Chu Thất Thất, cô bé quàng cổ Mạc Ưng Đường, đột nhiên gọi “Cậu!”
Nghe cô bé gọi rất rõ ràng, không còn gọi là Cẩu Cẩu nữa, mọi người cười phá lên.
Mạc Ưng Đường nâng cô bé lên: “Thất Thất ngoan, cậu sẽ nhớ con lắm.”
Mạc Như đưa tay: “Thất Thất đến đây, cậu phải đi rồi.” Cô bồng Chu Thất Thất đang không vui.
Mạc Ưng Đường lấy gói đồ từ trong tay Thẩm Thục Quân, vẫy tay với người nhà rồi cùng chủ nhiệm trị an lên đường.
Nhìn thấy bóng dáng họ càng lúc càng xa, Thẩm Thục Quân bắt đầu lau nước mắt, đứa trẻ này đã đi là không quay đầu, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, nhìn Nhị Cẩu Tử với mẹ cậu ta vừa ôm nhau vừa chào tạm biệt, mặc dù nói là đi nghĩa vụ hai năm, nhưng trong hai năm đó chịu biết bao nhiêu là khổ cực…
Bà ấy suy nghĩ em cả vẫn chưa đủ tuổi, đi bộ đội nói không chừng không cần phải ra tiền tuyến, làm đầu bếp gì đó cũng không tệ.
Mạc Thụ Kiệt hiểu tâm tư của bà ấy, cũng mặc kê người khác cười nhạo, ông ấy nắm chặt tay bà ấy để bà ấy không lo lắng.
Tiễn Mạc Ưng Đường đi rồi, Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng chào tạm biệt ba mẹ.
Trên đường trở về, Mạc Ưng Tập cười khúc khích: “Chị, em thấy anh cả khóc lúc quay người đi.”
“Út Tập, em phải ghi nhở, anh cả đi nghĩa vụ là vì gia đình chúng ta.” Mạc Như vỗ vai của cậu bé: “Nhớ viết thư cho anh cả của em.”
Mạc Ưng Tập nghiêm túc nói: “Chị yên tâm, em sẽ học thật chăm vì gia đình chúng ta.”
Cậu bé liếc mắt, nhìn thấy Chu Thất Thất nằm trong lòng Chu Minh Dũ đang cầm một cuộn tiền tò mò, cậu bé lập tức kinh ngạc thốt lên: “Anh rể, sao Thất Thất còn có tiền thế?”
Chu Thất Thất dã quen lấy đồ ăn ngon từ trong túi mình, kết quả là lấy ra một cuộn tiền nên cứ cầm tò mò, Mạc Ưng Tập thốt lên nên cô bé ồ một tiếng: “Tiền...”
Chu Minh Dũ lấy tiền trong tay con gái đưa cho Mạc Như: “Có lẽ là em cả nhét tiền lại vào tay con mình.”
Mạc Như: “Em cả cũng quá cố chấp rồi.”
Mạc Ưng Tập: Nếu như cho em thì em đảm bảo sẽ không từ chối.
Trở về thôn bận rộn hai ngày, Mạc Như cùng Chu Minh Dũ đi tìm Ngụy Kim Sinh để hỏi, có thể cho Mạc Ưng Tập vượt cấp không.
Tiểu học của đại đội Tiên Phong là một lớp trong trường tiểu học Phạm Mộc Tượng, cũng tiện cho những đứa trẻ gần đó đi học, học xong lớp hai rồi tham gia cuộc thì học vào lớp ba của trường tiểu học Phạm Mộc Tượng, thi đậu thì có thể học lớp ba.
Thực ra, có rất nhiều người cũng không muốn cho con mình đi học, nhưng vì đại đội mình có lớp tiểu học, đi học cũng không tốn tiền, bọn trẻ còn nhỏ không kiếm được điểm công tác, có người chăm con lại dạy chữ cho, không học cũng uổng phí.
Học hai năm, biết khoảng hai ba trăm chữ là được rồi, gia đình không có yêu cầu cao.
Nhưng Mạc Ưng Tập thì khác, cậu bé vốn có đầu óc thông minh, từ nhỏ đã cùng Mạc Thụ Kiệt học chữ, sáu bảy tuổi đã học thuộc lòng những cuốn sách quốc học vỡ lòng, khi đến thôn Chu Gia đã có thể đọc thuộc lòng luận ngữ, những sách cổ quốc học như Mạnh Tử.
Sau khi đến thôn Chu Gia, Chu Minh Dũ và Mạc Như lập kế hoạch học tập mới cho cậu bé để cậu bé có thời gian đọc sách ngữ văn cấp tiểu học và trung học, học thuộc lòng bài văn cấp tiểu học một hai ba. Còn về toán học thì càng đơn giản hơn, phương pháp chính xác, giải trí trong giáo dục, khi ăn cơm làm việc cũng có thể học được không ít đề toán học.
Phương pháp học của cả hai đã tiên tiến hơn nhiều, có bọn họ phụ đạo, hiện tại Mạc Ưng Tập tiến bộ thần tốc, cậu ta đã hoàn toàn bài vở lớp ba trường tiểu học trong vòng nửa năm.
Mạc Như và Chu Minh Dũ bàn bạc với nhau, thấy không cần thiết lãng phí nhiều thời gian như thế, nếu đủ cấp thì vượt cấp.
Mạc Như muốn cố gắng cho em cả tham gia thi cử trước khi nghỉ học do phong trào học sinh sinh viên, như thế thì cuộc đời học tập của cậu ta sẽ không bị đình trệ mười năm. Dù sao thì trên núi hay nông thôn đều là học sinh trường trung học, sinh viên đại học cơ bản không bị ảnh hưởng quá nhiều, họ vẫn tốt nghiệp như thường, sau đó được phân chia công việc.