Chương 878: Vượt cấp (3)
Nhưng đứa trẻ này, có chị gái và anh rể tốt, được ăn mặc gọn gàng và ăn trứng gà.
Hồi đó anh ta đi học, thi cấp hai khó biết bao nhiêu nhưng lại chẳng đậu, sau đó có những học sinh thi đậu nhưng không học được bỏe học thì anh ta mới được bổ sung vào.
Còn đứa trẻ này lại học được mới nửa năm đã sắp vượt cấp học lớp ba rồi.
Ông trời thực sự không công bằng.
Anh ta càng nghĩ càng thấy không công bằng, không nhịn được bắt đầu xem thường Mạc Ưng Tập, anh ta cảm thấy đứa trẻ này không khiêm tốn, mới học có nửa năm đã muốn vượt cấp không biết lượng sức mình.
Mạc Ưng Tập dường như nghe không hiểu, vẫn là Ngụy Kim Sinh bắt chuyện với cậu ta thì cậu ta trả lời lại, đang đi thì cậu ta nói: “Thầy, sau này nếu chúng ta dựng kịch và diễn hí khúc thì thầy có thể gọi em, em có thể giúp mọi người đọc lời bộc bạch, thầy không biết đâu, em còn biết đọc thơ đây.”
Nói xong, cậu ta bắt đầu đọc to một số bài thơ, chẳng hạn như “Quần tha lục phúc Tương giang thủy”, đều là những bài thơ cậu ta đọc cho Chu Diệu Hồng và Khám Yến Nhi nghe.
Nhất là mấy bài thơ anh ta chép cho Khám Yến Nhi, hiện tại thằng nhóc Mạc Ưng Tập này đều đọc được hết, Ngụy Kim Sinh thẹn đỏ mặt.
“Em, em… học sinh này.”
Mạc Ưng Tập cười nói: “Thầy, em là một học sinh ngoan, thầy dạy em sẽ chăm chỉ học.”
Ngụy Kim Sinh đã không còn muốn nói chuyện với cậu ta nữa.
Mạc Ưng Tập hỏi tiếp: “Thầy đang ly hôn sao? Em nghe chị nói hiện tại không dễ ly hôn, công xã…”
“Đủ rồi!” Ngụy Kim Sinh sầm mặt.
Mạc Ưng Tập lè lưỡi, không hỏi thì thôi, thầy nóng gì chứ, thầy nói em không biết tự lượng sức mình thì em cũng giận đấy thôi.
Đến trường tiểu học Phạm Mộc Tượng, Ngụy Kim Sinh dẫn cậu bé đến gặp thẳng Phạm Ngọc Quân.
Trường tiểu học Phạm Mộc Tượng là một trong ba trường tiểu học trực thuộc xã Hồng Kỳ, các đại đội gần đó đều đến đây học, sau khi tốt nghiệp sẽ được cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp nghiêm túc.
Mặc dù trường tiểu học của đại đội Tiên Phong đã xin công xã đứng tên, nhưng nếu muốn tốt nghiệp thì đến lúc đó phải thi tốt nghiệp hoặc đến trường tiểu học Phạm Mộc Tượng thi, rồi nhận bằng tốt nghiệp từ trường tiểu học Phạm Mộc Tượng.
Phạm Ngọc Quân thấy rất thích Mạc Ưng Tập đứa trẻ này, vừa đẹp trai vừa tinh tấn, miệng thì ngọt ngào và lễ phép, nói chuyện hào phóng không sợ người lạ, xem ra thực sư không có điểm nào khiến người khác không thích.
Ông ta tùy hứng nói vài bài văn lớp một rồi bảo Mạc Ưng Tập đọc, trong có có một bài “Đòn gánh nhỏ”. Đòn gánh nhỏ, ba thước ba, nhà tôi ba đời gánh trên vai. Ông nội tôi gánh trên vai, quân lương gánh đến tiền tuyến. Ba tôi gánh trên vai, cùng giúp nhau tiến về phía trước. Tôi và anh hai gánh trên vai, tốt nghiệp về quê cày ruộng. Anh hai tôi ý chí kiên cường, từ nhỏ đã gánh vác cách mạng.
Tổng cộng thuộc năm bài, Mạc Ưng Tập đọc thuộc vừa nhanh vừa tốt.
Phạm Ngọc Quân càng thi càng sửng sốt, bài khóa từ lớp một đến lớp hai, lớp ba, toàn bộ đều kiểm tra thí điểm mấy bài.
Cuối cùng, Mạc Ưng Tập đọc thuộc không sót một chữ.
Từ nhỏ, cậu bé đã sợ học thuộc lòng, ngay cả luận ngữ cũng có thể thuộc, huống chi những bài văn đọc thuộc lòng.
Phạm Ngọc Quân bắt đầu thi câu hỏi số học, trực tiếp lên lớp hai, sau đó lên lớp ba. Mạc Ưng Tập làm đúng toàn bộ, ngay cả đề số học lớp bốn cậu ta cũng làm được.
Phạm Ngọc Quân nhìn Ngụy Kim Sinh, rồi nhìn Mạc Ưng Tập, đứa bé này không đơn giản.
Ông ta đi tìm bài thi cuối kỳ môn ngữ văn và số học lớp hai cho Mạc Ưng Tập làm, nếu thành tích ưu tú thì có thể lên năm ba.
Lúc này, quan trọng nhất cũng là ngữ văn và số học, địa lý và mỹ thuật, âm nhạc, thể dục thực sự chí là các môn học bổ trợ.
Mạc Ưng Tập cố gắng lộ vẻ mặt đơn giản và thật thà, cười hì hì: “Hiệu trưởng, cháu có thể trực tiếp làm bài thi năm ba không?” Như thế có phải là có thể học lớp bốn không?
Chị gái nói cậu ta chín tuổi, lớn tuổi rồi, ít ra phải học lớp ba mới đúng, cậu ta nghĩ nếu chị đã thích mình vượt cấp thì có phải lên lớp bốn càng tốt hơn?
Bớt một năm, cậu ta có thể kiếm tiền sớm hơn một năm.
Vẻ mặt Phạm Ngọc Quân có hơi do dự, đứa trẻ này thực sự là... một hạt giống học tốt bẩm sinh, hễ giáo viên nào nhìn thấy hạt giống tốt thì không ai là không kích động cả.
Ngụy Kim Sinh co giật hai má: “Mạc Ưng Tập, đừng có nói khoác mà không biết ngượng như thế.”
Mạc Ưng Tập: “Đâu có, tôi nói lớp bốn, không có nói tiểu học cao cấp.”
Ngụy Kim Sinh: …
Phạm Ngọc Quân suy nghĩ dù sao cũng phải thử một lần, tốt hơn hết là thử xem, nếu không được thì đổi sang lớp thấp hơn là được rồi.
Quả nhiên cậu ta đi tìm bài thi năm ba đến.
Ngụy Kim Sinh: “Hiệu trưởng, có phải là quá khoa trương rồi không?”