Lúc này Chu Minh Dũ thấy cô, lập tức lại đây kéo tay cô đi đến một nơi ít người, tránh bị người ta đụng phải.
Mạc Như thấp giọng nói: "Vì sao còn chưa về nhà ăn cơm?”
Chu Minh Dũ bĩu môi, "Tên tâm thần đang diễn tuồng kìa.”
Trương Căn Phát lại ở đó kêu lên, “Thời gian sẽ không chờ đợi chúng ta, chúng ta nhất định phải tranh đấu cho hiện tại, không thể chờ đến năm sau. Năm nay nhất định phải được mùa! Nhất định phải phóng vệ tinh! Phóng vệ tinh của trang trại nhà họ Chu chúng ta!”
Ông ta vừa hô lên như vậy, mấy người ủng hộ lập tức hô theo vang trời vang đất, “Phóng vệ tinh!”
Vô cùng cuồng nhiệt!
Trương Căn Phát lại hô: “Hiện tại chúng ta nhất định phải đạt sản lượng mỗi mẫu ba ngàn cân!”
Những người khác cũng hô theo: “Sản lượng mỗi mẫu ba ngàn cân!”
Trương Căn Phát: “Trời đất bao la không bằng ân tình to lớn của Đảng, chủ tịch Mao nói muốn khắc phục muôn vàn khó khăn, không có điều kiện cũng phải sáng tạo ra điều kiện để đạt sản lượng mỗi mẫu ba ngàn cân!”
Có người nghi ngờ: “Đại đội trưởng, lúa mì của chúng ta đã chín rồi, sản lượng mỗi mẫu cũng chỉ có một trăm năm mươi cân, làm sao để được ba ngàn cân?”
Cho dù tính ra năm thu hoạch cũng không thu được tới ba ngàn cân, huống chi năm nay đã ấn định số lượng.
Theo như lời của Trương Căn Phát, rõ ràng là muốn năm nay phải đạt sản lượng mỗi mẫu ba ngàn cân, không thể chờ đến năm sau.
Trương Căn Phát hừ một tiếng, nói: “Động não đi, chúng ta phải chiến đấu với ông trời! Trời không thu thì đất thu, đất không thu thì người thu! Loại bỏ muôn vàn khó khăn, mỗi mẫu đạt sản lượng ba ngàn cân!”
Sau đó ông ta bắt đầu vung tay, ra hiệu bằng cử chỉ, yêu cầu mấy đàn ông thanh niên của bốn đội sản xuất ngừng làm việc, đều tập trung đến đây làm theo yêu cầu của ông ta, đi đến mấy ruộng lúa mì chưa được thu hoạch của Đội ba Đội bốn, dùng cuốc và xẻng đào hết lên, vận chuyển đến trồng trên một mảnh ruộng khác.
Mạc Như: "!!!"
Còn có thể như vậy sao! Đến quỳ, sản lượng mỗi mẫu cao như thế, vậy thì tổng số lương thực thì sao? Ông nổ đến tận trời cao, đến lúc đó phía trên vừa thấy mỗi mẫu sản lượng ba ngàn cân thì sẽ phải giao thuế lương thực mỗi mẫu ba trăm cân, ông đi bốc phân mà ăn. Một hạt thóc ông cũng không nhận được, phải dùng đến lương thực của hai mẫu đất mới có thể giao đủ thuế cho một mẫu!
Nghe ông ta nói xong, bọn người Chu Thành Chí liền nổi giận, "Ông làm trò gì vậy? Đều chín cả rồi, gió thổi qua cũng đủ rớt hạt, còn không nhanh chóng thu hoạch mà lại làm cái trò khỉ gì vậy?”
Từ tiết Mang chủng mấy ngày trước đã bắt đầu nóng khủng khiếp, lúa mì đều chín, gió thổi qua là rớt hạt chứ đừng nói gì là người ta xách tới xách lui như vậy.
Đội trưởng đội một Chu Minh Quý cũng la lên: "Việc của bọn tôi còn vội vàng chưa làm xong, làm gì có thời gian tới làm mấy chuyện không đâu này? Có sức để đào đất còn không bằng nhanh chóng đi gieo hạt vụ hè cho rồi.”
Mấy người làm biếng của Đội ba Đội bốn kia có thể đào đất? Còn không phải là muốn Đội một Đội hai bọn họ tới làm hay sao? Đào cả gốc rễ lúa mì lên, sau đó lại trồng đến một mảnh ruộng khác, còn phải đào mương, trong, lúc này lúa mì cũng đã rớt gần hết.
Làm mấy trò rắm thối!
Con mẹ nó, diệt trừ bốn hại không đã ghiền hay sao lại bắt đầu đi kiếm thêm chuyện xấu để làm.
Mạc Như âm thầm quan sát, vẫn có người cuồng nhiệt giống Trương Căn Phát, thật giống như trong thôn mình không trồng được mỗi mẫu sản lượng ba bốn ngàn cân như những nơi khác là chuyện vô cùng mất mặt, thực xin lỗi toàn Đảng cùng toàn dân, phải lấy cái chết tạ tội mới được vậy. Đặc biệt là đội trưởng Đội ba Trần Phúc Hải, hiện tại đã đi theo Trương Căn Phát nổi điên, hận không thể lập tức biến ra trong ruộng mình một mẫu sản lượng ba ngàn cân để rửa nhục.
“Không cần thiết mỗi mẫu đất đều là sản lượng ba ngàn cân, chỉ cần có hai mẫu là đủ rồi. Đây là ruộng chúng ta thí nghiệm, chờ đến khi phía trên tới thị sát thì chúng ta liền nói năm trước cày sâu, bón đủ phân nền, sau lại chăm tưới nước, bón thêm phân, bắt sâu, tưới nước phù sa, cho nên năm nay mẫu đất đạt được sản lượng ba ngàn tám trăm sáu mươi tám cân sáu trăm bốn mươi lạng!”
"Trời đất!” Mạc Như thật sự bị ông ta làm cho thất kinh rồi, lúa mì đều còn nằm dưới ruộng, vậy mà ông ta cũng đã đếm chính xác số sản lượng của mẫu đất.
Chu Minh Dũ cũng tức giận không nhẹ, nhưng anh tương đối lý trí, vuốt ve dỗ dành Mạc Như, “Không cần phải tức giận mấy kẻ tâm thần kia.”
Mạc Như lắc đầu, "Em không có tức giận, chỉ là em nghĩ không ra, em là kẻ ngốc hay ông ta mới là kẻ ngốc, vì sao lại có người tin ông ta như vậy?”