Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 880 - Chương 880: Vượt Cấp (5)

Chương 880: Vượt cấp (5) Chương 880: Vượt cấp (5)

Chương 880: Vượt cấp (5)

Lúc đầu, các sinh viên đại học rất coi thường Mạc Ưng Tập, dù sao cũng chỉ mới tám chín tuổi, vóc dáng nhỏ hơn người ta một khúc, có một số học sinh không đứng đắn muốn bắt nạt cậu ta.

Mạc Ưng Tập vốn cũng chẳng phải là đứa trẻ hiền lành gì, đẹp trai ăn nói khéo chỉ là bề ngoài mà thôi, cậu ta cũng quỷ quái lắm.

Ngày đầu tiên cậu ta dựa vào thành tích tốt và cái miệng ngọt như mía lùi nên nhận được sự coi trọng của các thầy cô, dựa vào các thầy cô mắng chửi một trận những sinh viên đại học muốn bắt nạt cậu ta.

Sau đó, cậu ta lại dùng danh tiếng của chiến sĩ thi đua chị gái và anh rể khiến mấy học sinh cao to khiếp sợ: “Nếu các người dám động vào một ngón tay của tôi thì đảm bảo anh rể của tôi sẽ đạp gãy chân của các người. Không tin thì các người thử mà xem, các người chưa từng nghe chuyện một con la của đội sản xuất hoảng sợ vì bị anh rể của tôi đạp lăn xuống mương à, các người nghĩ lòng bàn chân của các người cứng hơn anh rể rồi sao? Hứ…”

“Bí thư huyện ủy cũng khen chị và anh rể của tôi tài giỏi, còn chụp hình lưu niệm với bọn họ, các người dám bắt nạt em trai bọn họ chính là tôi đây thì các người đúng là mù mắt chó rồi.”

Sau đó, cậu ta đưa khoai lang khô mà chị gái mang đến cứu tế cho hai đứa bạn cùng lớp ăn không được no: “To con như thế mà ăn còn ít hơn tôi, cho các người đồ ăn vặt mà chị tôi đã cho tôi.”

Có qua có lại, cậu ta vừa đấm vừa xoa, dùng lương khô mà Mạc Như đã cho và danh tiếng lỗ mãng của anh rể, nhanh chóng thu nhận hai học sinh to con kia làm vệ sĩ cho mình, không còn ai dám đánh cậu ta nữa.

Ban đầu, Chu Minh Dũ lo lắng cậu ta bị người khác bắt nạt, muốn đến trường ủng hộ cho cậu ta, nhưng thấy cậu ta tự mình giải quyết nên anh thấy rất thú vị, anh về biểu dương một tràng với Mạc Như, bảo Mạc Như thưởng tiền tiêu vặt cho em út.

Giải quyết xong đám học sinh hư, học sinh ngoan lại không dễ dàng giải quyết.

Bọn họ không đánh nhau, cũng không ham một hai củ khoai lang khô của người khác, mà ngược lại đoàn kết tẩy chay Mạc Ưng Tập.

Mạc Ưng Tập không quan tâm, cậu ta đến để học tập, không phải đến để đánh nhau và so đo.

Nhưng bọn họ khiêu khích cậu ta là không đúng, thầy cũng đã nói cho cậu ta làm tổ trưởng tổ giúp đỡ nhau học tập, bọn họ dựa vào cái gì mà phản đối.

Sau nhiều lần bị học sinh ngoan khiêu khích, cậu ta không chút xấu hổ hét lên: “Các người đừng có so sánh với tôi, tôi không giống các người, chị tôi nói tôi phải đi thi đại học.”

Tôi phải kiếm tiền thật nhiều cho ba mẹ tiêu, áp lực rất lớn, tôi có thể so sánh với các người ngay cả cấp hai cũng chưa chắc thi đậu hay sao?

Thật quá mất mặt.

Một học sinh ngoan tức giận đến mức suýt xì khói, trực tiếp đặt cho cậu ta biệt danh là cuồng sinh.

Cuồng sinh, học sinh mới kiêu ngạo.

Sau khi thu phục những học sinh hư và khiến những học sinh ngoan tức giận xì khói, chào đón cuộc thi khai giảng lớp bốn.

Ngay sau đó có thông tin truyền ra ngoài, học sinh mới kiêu ngạo Mạc Ưng Tập vượt cấp thi đứng đầu toàn lớp.

Chớp mắt đã bận rộn thu hoạch vụ thu lần hai, để động viên các xã viên chăm chỉ làm việc thu hoạch hoa màu, Chu Thành Chí yêu cầu nhà ăn cải thiện bữa ăn, ăn một bữa cơm ngon.

Năm nay không có nhiều lợn, còn phải giao nộp nhiệm vụ công xã nên không giết lợn, bốn đội sản xuất mỗi đội giết một con gà mái và một con gà mái không đẻ trứng.

Nấu hai nồi canh gà, mỗi gia đình đều có thể chia hai muôi, húp xong canh gà rồi thêm nấm và rau vào nấu, có thể vừa ăn rau vừa ăn thịt, toàn đại đội đều ăn trong niềm hạnh phúc ngập tràn.

Tuy rằng giết lợn hầm thịt không bằng năm ngoái, nhưng năm nay tình hình thu hoạch không tốt, những đại đội bên ngoài không ăn nổi cả cơm.

Nghe nói có đại đội cho dù thu hoạch vụ thu ăn toàn là bột hỗn hợp bột làm bánh ngô hấp như lương thực và trái đậu, lõi bắp, dây khoai lang, đậu phộng…Chưa nói là ngon, ăn no năm mươi phần trăm đã là không tệ rồi. Ăn loại lương thực hỗn hợp này, chẳng những mắc táo bón dần mập lên, mà còn mập thành quả cầu không có sức lực, nghe nói là bệnh phù thũng.

So với bệnh phù thũng, đội của mình thực sự rất có lương tâm, cho đến nay vẫn ăn lương thực, khoai lang là chính, ngon hơn ăn lương thực nhiều.

Hiện tại còn có thể ăn canh gà và thịt gà, các xã viên ăn trong nước mắt lưng tròng, liên tục nói vẫn là nhà ăn tốt.

Chu Thành Chí không quên được những kẻ lười biếng thích tẩy não của đội ba đội bốn: “Hãy nhớ điểm tốt của chiến sĩ thi đua, nếu không có chiến sĩ thi đua xây trang trại nuôi gà, bắt sâu bọ, nhặt bông thì các người sẽ không có thịt mà ăn, ngay cả phân gà cũng không có.”

Bình Luận (0)
Comment