Chương 888: Xe đạp (2)
Nếu thật sự không kiểm soát được mà ở trước mặt người khác làm trò gì, thì làm sao mà xử lý công bằng cho được, chẳng lẽ lại nói xin lỗi vì làm bạn hoa mắt?
Chẳng mấy chốc cô đã tìm thấy Chu Thất Thất bị chôn dưới hố từ hành tung của hai người bảo vệ, khi cô lấy giỏ lên, hai bàn tay mập mạp của cô bé đang che mặt, như thể các người không tìm được tôi đâu, không thể tìm thấy thân thể của tôi đâu.
Thật là... nói con thông minh hay là ngu ngốc đây?
“Chu Thất Thất!” Mạc Như hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn con gái, cảm thấy cần phải đổi tên con gái thành Chu Khí Khí.
Quả thật là làm người ta tức chết mà!
Chu Thất Thất nghe thấy mẹ rống lên với mình, cô bé lật tay lại, quay hướng về phía Mạc Như “Mèoo...”
Chơi trốn tìm rồi gọi meo meo, ú òa như thể bản thân mình không cố ý vậy.
Mạc Như ngược lại bị cô bé chọc tức cười rồi, con muốn lên trời à!
Chu Thất Thất nhìn mẹ cô bé đã cười lập tức làm ra vẻ khúm núm, thậm chí còn vui vẻ hơn, ôm mặt nhỏ nhắn của mình lắc bên trái rồi lại lắc lư bên phải, trong miệng còn lẩm bẩm: “Oa oa oa, lớn lên! Lớn lên! Lớn! Lớn!”
Mạc Như sợ cô bé ở trong đất không thoải mái, nhanh chóng đào cô bé ra, còn sợ đào quệt vào làn da mỏng manh của con gái mình, thật là tức quá mà.
“Con nói con là con của ai, sao lại nghịch ngợm thế chứ, cha mẹ đều là người vừa thông minh vừa ngoan ngoãn mà, không bao giờ nghịch ngợm.” Mạc Như nói giọng ồm ồm để gia tăng ngữ khí, nhưng trong lòng có chút áy náy, dù sao Chu Minh Dũ lúc còn bé rất nghịch ngợm, khiến tất cả mọi người đều tức giận, nhân thần cộng phẫn.
Chu Thất Thất: “Cậu cậu!”
Bàn tay bé nhỏ của cô bé chỉ về phía xa.
Mạc Như nhìn thấy Mạc Ứng Sáng đang dẫn hai người đàn ông to lớn đi thu dọn khoai lang, và một nhóm người lớn nhỏ đang vây quanh cậu.
Mạc Ứng Sáng bây giờ nghiêm chỉnh, ngay ngắn, ra dáng là đại đội tiên phong, ôi, là vua của đám nhóc trẻ con ở một số đội lân cận. Vốn bọn họ tưởng rằng, cậu với bản thân họ là giống nhau, đều đang nghịch bùn đất để đến trường thôi. Bỗng một ngày người ta nói rằng bản thân là người sắp học đại học. Ngay cả xã của họ cũng không có một sinh viên đại học nào, nếu Mạc Ứng Sáng có thể học đại học, thì cậu chính là người đầu tiên trong mười dặm, tám làng quanh đây!
Vì vậy những đứa trẻ này, lớn có nhỏ có, đột nhiên đều coi cậu như là lão đại.
Cậu dùng mấy miếng khoai lang khô để dụ khì hai người kẻ to lớn giúp thu thập khoai lang, gọi một cách hoa mỹ có nghĩa là giúp người bổ túc bài vở.
Đương nhiên, phụ đạo học tập là có thật, cái này Mạc Như có thể làm chứng. Hai ngày nay, hai người này ở nhà cô, ban ngày phơi khoai lang, buổi tối làm bài tập.
Mạc Ứng Sáng đưa cho mỗi người mười đề mỗi lần. Và nếu như sai một đề thì sẽ quất tay một cái, chậc chậc, khi cô và tiểu Ngũ huấn luyện cậu, nhưng cũng chưa động tay bao giờ!
Thằng nhóc này bàn tay đen, sau này ngàn lần cũng đừng làm thầy giáo.
Tuy nhiên, có cậu dẫn dắt đám trẻ trong thôn, vốn dĩ không chịu làm việc, đi hoang khắp nơi. Bây giờ cũng theo cậu xếp đặt khoai lang, vừa phơi khoai lang khô vừa có thể học thuộc văn đồng thời học được số học. Dù sao thì vẫn là giúp bọn trẻ học tập bằng cách này.
Vì vậy Mạc Ứng Sáng trở thành đại ca học đường của trường tiểu học, nhưng cậu cũng là học bá, người chăm chỉ học tập, nên Mạc Như không có gì để nói cậu cả.
Cô thực sự có hơi thất vọng, cũng không biết có phải bởi vì không có cơ hội nâng đỡ em trai mình mà dẫn đến việc này hay không.
Cô một tay ôm con gái, tay còn lại lấy khăn, lặng lẽ nhúng nước lau mặt cho con gái, lau sạch đất để lộ khuôn mặt trắng nõn, non nớt.
Xử lý xong con gái cô mới có tâm tư nghe những tiếng hét vang lên, “Chiến sĩ thi đua!” “Sỏa Ni!” “Nhanh đến đây!”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy có rất nhiều người vây xung quanh đầu cánh đồng, không biết đang xem gì mà náo nhiệt thế.
Lúc này, Chu Minh Dũ chạy về phía cô, vui vẻ nói: “Vợ ơi, vợ ơi, tâm nguyện của em đã thành hiện thực rồi.”
Trong lòng Mạc Như phập phồng. Năm ngoái cô may quần áo, may bằng tay rất chậm và phiền phức, cô mong có máy may. Sau đó thư ký Cao thưởng cho cô một phiếu. Năm nay cô ấy đi bộ mệt, mỏi chân, muốn có một chiếc xe đạp, lẽ nào lại tặng cho cô một phiếu xe đạp ư?
“Anh Tiểu Ngũ, ở đâu cơ, em xem nào?” Mạc Như vui mừng nhìn tay của hắn, muốn em vé xe đạp trông như thế nào.
Chu Minh Dũ nhìn cô dáng vẻ như một cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà cúi đầu hôn lên má cô một cái, khiến Mạc Như kinh ngạc hô lên rồi lập tức đỏ mặt, “Bên ngoài cơ à!”