Tuy rằng Trương Căn Phát là đại đội trưởng, nhưng việc sản xuất là do các đội trưởng đội sản xuất chỉ huy, ông ta không cách nào chỉ huy được.
Không có biện pháp, ông ta đành phải mang theo người của Đội ba Đội bốn đi làm, dưới sự chỉ dẫn của ông ta, đàn ông trai trẻ lao động của Đội ba Đội bốn ban ngày vội vàng trồng thí nghiệm một mẫu ruộng kia -- hai mẫu lượng công việc quá lớn, không có hai đội còn lại thì không thể hoàn thành cho nên đổi thành một mẫu, buổi tối giống như bị phát điên, còn cùng nhau đi bắt chim sẻ kiếm điểm công tác.
Vốn kế hoạch chỉ một buổi chiều là có thể hoàn thành, nhưng để cho mấy người Đội ba Đội bốn kia làm thì hai ngày cũng không hoàn thành nổi.
Nguyên một ngày mệt mỏi như vậy, mấy người Triệu Hóa Dân lập tức chịu không nổi, buổi tối mệt như chó chết, không còn tinh thần để bắt chim sẻ nữa. Người lớn không đi, để cho hai anh em Trương Kim Hoán chỉ huy đội, một thanh niên trẻ tuổi cộng với một đứa con nít choai choai giơ đuốc lên hô hào càn quét khắp nơi, chẳng những không buông tha mấy cây cao, ngay cả ruộng lúa mì cũng đi.
Bận rộn như vậy hai ngày, rốt cuộc buổi chiều hôm nay Trương Căn Phát cũng chỉ huy đội viên trồng xong lúa mì, nhìn ruộng lúa mì rậm rạp nước chảy không lọt, Trương Căn Phát vô cùng đắc ý, giống như tiền đồ xán lạn đang vẫy tay với mình vậy.
Ông ta hô to, “Mau mau, đi lên huyện, lên trấn báo cáo, mời các đồng chí lãnh đạo đến thị sát!”
Tuy rằng hiện tại đi đến huyện ủy khẳng định là buổi tối, nhưng ông ta vẫn là kích động không thôi, muốn Trương Kim Hoán trong hôm nay phải đi báo cáo tin tức tốt về mảnh đất cho huyện ủy biết -- huyện Cao Tiến cũng sắp có vệ tinh lương thực rồi!
Cũng hên là bọn họ gặp may, trấn trên có xe di chuyển trong huyện, sau khi bọn họ đi nhờ xe lên báo cáo xong liền lập tức cuốc bộ suốt cả đêm để trở về. Thời điểm về đến trang trại nhà họ Chu đã hơn nửa đêm, bầu trời tối đen không có sao cũng không có trăng, lại còn rất nóng, lâu lâu con ve cũng kêu lên vài tiếng.
Trương Căn Phát xách theo đèn lồng bước đi vô cùng nhẹ nhàng, đôi chân giống như dẫm lên Phong Hỏa Luân vô cùng hoạt bát, ông ta cảm thấy chính mình có thể đi như vậy suốt cả đêm, cho dù là chạy đến Thiên An Môn ở Bắc Kinh báo cáo với chủ tịch Mao đều có thể!
Ta con mẹ nó thật là thiên tài! Ông ta đắc ý tự suy nghĩ như vậy, chính ông ta đều tự bội phục mình chết đi được, vậy mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp làm sản lượng tăng cao đến như vậy, chẳng những giải quyết được nan đề lãnh đạo, mà còn kiếm thêm tiền đồ xán lạn cho chính mình!
Cái chức vụ trấn trưởng kia sợ là chạy không thoát rồi, ha ha, ha ha ha ha, ông ta nhịn không được cười ha hả, trong lòng tràn đầy tự hào… Sau đó ông thấy đằng xa sáng chói, đỏ rực, đang tàn sát bừa bãi bầu trời đen nhánh, chiếu sáng cả một mảnh trời Tây Bắc kia.
Lửa lớn, đang cháy lan ra đồng ruộng.
Lửa lớn ngút trời, giống như một con rồng lửa đang thiêu đốt cả đất trời.
Trương Căn Phát sợ tới mức hai chân run rẩy, chân trái chân phải đánh vào nhau, té ngã trên mặt đất, đèn lồng bị quăng ngã, "Lửa, lửa cháy nơi nào?”
Trương Kim Hoán đi theo bên cạnh nhanh chóng dìu ông ta đứng dậy, giọng nói run rẩy, “Ba… là, là thôn chúng ta.”
Bọn họ đã đi đến con đường nằm ở phía Đông trang trại nhà họ Chu, nơi này toàn bộ đều là ruộng lúa mì, không bị che khuất tầm nhìn giống như cao lương, vì thế mà nhìn được không sót thứ gì.
Con rồng lửa đỏ rực đang tàn sát bừa bãi, nơi nó thiêu đốt đúng là ruộng lúa mì của thôn bọn họ -- ví trí chỗ Đội ba Đội bốn!
Nơi xa có các thôn dân hô to: "Cháy rồi cháy rồi, mau dập lửa!”
…
Vì sao lại cháy!?
Thời điểm gặt lúa mạch nghiêm cấm dùng pháo hoa, thời điểm thu hoạch lúa mì sẽ có một nhóm người trong thôn trông coi tẩu thuốc, những thời điểm khác càng không thể để thấy một tia lửa nào.
Đặc biệt là không được chơi lửa ở ruộng lúa mì, trẻ con đều bị cảnh báo nghiêm khắc.
Chẳng lẽ là có người phóng hỏa?
Trương Căn Phát kêu thảm, rống giận, "Khốn nạn, khốn nạn, nhất định là bọn họ muốn phá hư mảnh ruộng thí nghiệm sản lượng cao của chúng ta!”
Ông ta chạy như điên về phía mảnh ruộng kia, không thể để "Mảnh ruộng thí nghiệm sản lượng cao” của mình bị thiêu hủy.
…
Vì sao lại phát cháy chứ?
Đây phải hỏi mấy người Triệu Hỉ Đông cùng Trương Kim Nhạc.
Mấy tên đàn ông ban ngày vội vàng trồng lúa mạch, mệt đến mức thở không ra hơi, về nhà ăn cơm xong là ngã đầu ra ngủ, căn bản không có tinh thần cùng sức lực đi bắt chim sẻ.
Nhiệm vụ này đương nhiên sẽ được gắn lên người mấy người trẻ tuổi, anh em Trương Kim Hoán đi đầu, nhưng tối nay Trương Kim Hoán lại theo ba hắn đi lên trấn trên báo cáo tin tức tốt cho huyện ủy, vì vậy để cho Trương Kim Nhạc đi đầu.