Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 922 - Chương 922: Mang Ơn (3)

Chương 922: Mang ơn (3) Chương 922: Mang ơn (3)

Tất nhiên, có những người trở nên mạnh mẽ thì cũng có những người yếu đuối không thể đứng dậy và bị người thân bắt nạt.

Những người này sống trong nhà của họ, giành lấy cơm thay bọn họ, ngày nào cũng tranh giành ầm ĩ để chia sẻ mấy miếng ăn.

Gia đình nhà chồng của Triệu Bội Lan cũng nhu nhược, bản thân không thể tự mình đứng lên, ngược lại còn bị bọn họ ức hiếp không có để ăn, khiến mẹ chồng Triệu Bội Lan khóc lóc muốn đi tìm đội trưởng kiện cáo.

Triệu Bội Lan lại cảm thấy xấu hổ, cũng cảm thấy mẹ chồng mình không hiểu chuyện, keo kiệt bủn xỉn, người khác có thể không ăn, nhưng ba mẹ, anh em và cháu trai sao có thể không ăn được?

Cứ như thế mâu thuẫn ngày càng nghiêm trọng.

Chu Thành Chí lạnh lùng đứng nhìn, nếu các xã viên đến nhờ đội giúp đỡ thì ông phải đứng ra, nếu bọn họ không chủ động lên tiếng thì ông kiên quyết phớt lờ bọn họ.

Nếu ông quản những người đó, bọn họ còn chê ông lo chuyện bao đồng, nói cái gì mà “Mang cơm về nhà, đều là người nhà mình ăn, cũng không ăn của người khác, ông quản nhiều thế làm gì?”

Gia đình có thế mạnh thì người thân không dám đến ức hiếp, bản thân không thể đứng lên, không ức hiếp người này, cũng không muốn bắt nạt người kia.

Vì vậy ông không quan tâm.

Nhưng dù người có dễ tính đến đâu, bữa đầu thì còn được, đến bữa thứ hai thì không chịu đựng được nữa, ngày đầu có thể vượt qua, ngày thứ hai thì đánh nhau rồi.

Không chỉ có nhà thông gia đến, ngay cả những người họ hàng không hòa thuận cũng đến xin ăn.

Với ngần ấy người, ai mà nuôi nổi.

Cho nên cuối cùng dù là người yếu ớt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nữa, mẹ chồng của Triệu Bội Lan đến báo cáo thẳng với Chu Thành Chí: “Đội trưởng, ông phải làm chủ cho chúng tôi, chúng tôi bị ức hiếp quá đáng.”

Nếu có người kiện cáo thì Chu Thành Chí đương nhiên sẽ giải quyết.

Ông trực tiếp cùng đoàn cố vấn nghiên cứu ra một phương pháp mới: “Sau này nhất định phải là các xã viên đội này lấy cơm, nhất định phải ăn ở nhà ăn, không được mang về nhà.”

Ăn ở đây có thể đảm bảo các xã viên được ăn nhiều hơn, ai có lòng thì mang về một ít, ai không muốn thì tự mình ăn hết, để người thân biết khó mà rút lui.

Quả nhiên đã đập tan những kẻ đến làm tiền, nhưng cũng không thể ngăn cản những kẻ có hành vi khác thương, vẫn còn một số hộ khác thường, để gia đình mình đói choáng vàng, rồi để dành khẩu phần lương thực của mình cho người khác.

Hầu hết là thuộc về cháu trai anh em nhà mẹ ruột.

“Không thể nào thấy chết không cứu, để mẹ tôi chịu đói, tôi thà chết đói còn hơn...”

“Không thấy thì thôi, cứ nhìn trước mắt, làm sao đành lòng để mấy đứa cháu chết đói chứ...”

Nhìn những gia đình này, Chu Thành Chí cảm thấy may mắn vì mình có tầm nhìn xa, nghe tin nhà ăn bên ngoài không thể tiếp tục hoạt động, ông dứt khoát yêu cầu nhà ăn giảm một nửa lượng thức ăn.

Nếu tin đội của mình được ăn no truyền ra ngoài thì có lẽ toàn công xã sẽ đến xin cái ăn.

Nói ông tàn nhẫn thấy chết không cứu, ông có bản lĩnh cứu sao?

Nếu đây là một năm thuận lợi, cho dù một khu vực nhỏ bị ảnh hưởng bởi thiên tai, không cần nói ông cũng sẵn sàng ứng cứu, hiện tại phần lớn là không có ăn, đội của họ chỉ có một tí thì cứu thế nào đây?

Có chỉ thị từ trên truyền xuống ngay sau đó, yêu cầu tất cả các đại đội kiểm tra số lượng người, nghiêm cấm nông thôn dân vào thành phố ăn xin, nghiêm cấm ra ngoài lang thang, nghiêm cấm chạy nạn.

Ở mỗi ngã tư đều có trạm kiểm soát, nếu bắt được ai muốn đi về phía bắc và đông bắc để lánh nạn đói thì sẽ bị bắt như “kẻ lánh nạn”.

Bởi vì điều này đang bôi nhọ xã hội mới.

Kết quả là những người thân của đại đội Tiên Phong lần lượt về nhà.

Cũng có người muốn ở lại đại đội Tiên Phong không chịu đi, chẳng hạn như nhà mẹ đẻ Triệu Bội Lan, Chu Thành Chí nói sẽ bắt đến công xã khiến bọn họ sợ hãi chán nản đi khỏi.

Tuy nhiên, hiếm có ai nói xấu và phàn nàn rằng đại đội Tiên Phong có cơm ăn, mặc kệ người khác sống chết.

Họ còn không nghĩ đến chỉ một đại đội thôi mà có bao nhiêu người đi xin ăn, cho ai hay không cho ai, chẳng lẽ chỉ có ông ăn thì được gọi là hào phóng, không tàn nhẫn.

Chu Thành Chí không quan tâm đến những lời xầm xì này, ông chỉ biết rằng ông không thể bỏ đói bất cứ ai trong đội của mình, không thể bỏ đói bất kỳ con vật nào.

Những thứ khác, ông không quản được, ông chỉ là đội trưởng sản xuất, không phải bí thư công xã hay bí thư huyện ủy, ông không quản những chuyện đó.

Chu Minh Dũ cũng không nhàn rỗi, anh đã nhiều lần đến công xã, cùng Cao Dư Phi và các kỹ thuật viên khác nghiên cứu cách giúp xã cứu trợ thiên tai và giúp đỡ những người bị nạn.

Bình Luận (0)
Comment