Khâu Hằng thức dậy sớm hơn cô bé, nhìn cô em gái Thất dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như vậy thật thú vị, so với dáng vẻ xấu xa kia tốt hơn nhiều.
Mạc Như bế con gái lên, kêu Bát Bát đi về, cả nhà họ tạm biệt bọn họ ra về.
Phó Trân và Khâu Lỗi tiễn họ đến cổng cửa đại viện khu nhà, nhìn họ đạp xe đạp rời đi.
Khâu Lỗi: “Phó Trân, chúng ta đi xem phim nhé.”
Phó Trân trợn mắt nhìn anh ta, “Ông không phải ngốc đấy chứ, rạp chiếu phim đã đóng cửa cách đây hai tháng rồi.”
Khâu Lỗi: “...”
Mạc Như cũng không chắc chắn là mình có thật là có thai rồi không, dù sao lần trước mang thai, bụng trực tiếp to lên, thời kỳ đầu mang thai cũng không có kinh nghiệm, vì thế cô chưa nói cho Chu Minh Dũ biết, muốn đợi tháng này chắc chắn không có kinh nguyệt mới nói, tránh cho việc hắn căng thẳng.
Đạp xe phóng vun vút, đến thôn nam trời vẫn chưa tối.
Vào màu xuân, gió bụi lớn, và có một mùi hỗn hợp của đất và thực vật trong không khí. Bước vào làng, khói bếp từ trên nhà ăn đang bốc lên nghi ngút, một tiếng bò kêu “mùo ọ, mùo ọ” vang lên từ trong làng.
Sau bữa tối, Chu Minh Dũ cầm đồng hồ treo tường đến nhà Chu Thành Chí.
Chu Thành Chí vừa từ bên ngoài trở về, đi chân trần, nắm ống quần, trong tay mang đôi dép rơm rách rưới, bao thuốc lá miệng bằng đồng và cái tẩu hút bằng đồng dài được dắt trên thắt lưng ông.
Lúc này, vụ trồng cây mùa xuân của đại đội tiên phong đã kết thúc, hiện tại bọn họ đang tưới lúa mì, đào giếng trữ nước, dù sao cũng không thể nhàn rỗi một ngày.
Sau bữa tối, Chu Thành Chí phải sắp xếp người tăng ca tưới nước cho lúa mì, hai năm trở lại đây có Mạc Như bắt côn trùng cho, còn sử dụng phân hóa học, cây lúa mì của đại đội tiên phong cũng không tệ. Chỉ có một điều bất lợi duy nhất là thời tiết khô hạn. Dù sao có nước tưới thì mùa màng bội thu, ông đương nhiên phải tưới.
Nhìn thấy Chu Minh Dũ đang cầm một vật hình vuông, ông tự hỏi: “Hồng Lý Tử, cháu ôm cái gì thế?”
Chu Minh Dũ: “... Bác à, bác vẫn là gọi cháu bằng tên nhé.”
Chu Thành Chí dẫn đầu vào cửa trước, “Bác cũng không phải là quý ông, gọi tên làm gì? Vào trong nói chuyện đi.”
Chu Minh Dũ: Rõ ràng trước đây cũng gọi là Minh Dũ, sao lúc này là gọi là Hồng Lý Tử, cá chép hồng rồi, người ta đã làm cha rồi, ở đâu còn gọi nhũ danh, biệt danh thế kia! Con gái, bỗng nhiên bày ra bộ dạng tỉnh ngộ, “Yuyuyu thì ra là con cá chép a.”
Hà Quế Lan và Hà Thái Hồng, mẹ chồng và con dâu hai người bọn họ đang giặt áo quần ở trong nhà, khi bọn họ đi làm, quần áo hận không thể giặt hai lần một ngày, nhìn thấy Chu Minh Dũ đi vào, đều chào hỏi hắn, tò mò tự hỏi không biết hắn đang cầm cái gì.
Thật tiếc là dùng một tấm vải phủ lên, bọn họ cũng đoán không được là gì.
Bước vào trong phòng, Chu Minh Dũ đặt chiếc đồng hồ treo tường lên trên giường đất, cười nói: “Bác à, cho bác này.”
Chu Thành Chí cởi mũ vải ra, giật giật mái tóc ngắn hoa râm của ông, “Đây là cái gì?” đặt mũ lên giường, ông vươn tay vén vải ra.
Ừm?
Chu Thành Chí cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt, đèn trong phòng tối quá, ban ngày cũng không sáng, chưa kể là trời lúc này đang tối, không có tí đèn sáng.
Mặt đồng hồ màu trắng của chiếc đồng hồ treo tường trong bóng tối sáng ngời, khiến cho Chu Thành Chí hoa mắt lên, ông hét lớn, “Bà ơi, nhanh thắp đèn lên!”
Hà Quế Lan lẩm bẩm, “Gấp gì chứ, trời còn chưa tối hẳn mà.”
Bà ấy đi vào gian nhà phía đông, lấy hộp diêm trên bếp ra, quẹt một que diêm, vào phòng thắp đèn dầu lên.
Bà ấy quẹt xoẹt một que diêm, ánh sáng vụt qua lại có thể nhìn thấy đồ vật trên giường, quay đầu lại nhìn, “Ây yo, mẹ nó, đây là cái gì a?”
Trong ánh lửa, có một cái hộp hình vuông, ở giữa có một cái đĩa tròn, có hai miếng sắt nằm trên giường, thứ này tỏa ra ánh sáng đẹp lạ lùng trong ngọn lửa.
Bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy đồng hồ treo tường, nhưng bà ấy đã nghe ông già ba hoa, lảm nhảm nhiều lần rằng nếu có một chiếc đồng hồ treo tường thì thật tuyệt, có thể biết mấy giờ rồi, dù trời có mây có mưa cũng có thể không cần nhìn mặt trời mà bỏ lỡ, chậm trễ công việc.
Một que diêm đã cháy gần hết mà bà ấy quên thắp đèn, cho đến khi ngón tay bà ấy bị bỏng rát mới ây yo một tiếng rồi vội vàng ném đi.
Hà Quế Lan vội vàng châm đèn lên, “Tiểu Ngũ à, đây là cháu và Sỏa Ni đi huyện thành mua về đấy à? Cái gì a?”
Chu Thành chí nhe răng trợn mắt, “Đồng hồ treo tường, bà này đúng là tóc dài mà trải nghiệm ít.”
Hà Quế Lan: “Tóc tôi dài ở đâu chứ? Cắt đi cho vào ống thổi rồi.”
Bà ấy đi tới xem qua, ây yo, thật sự là rất hiếm, “Tiểu Ngũ, Cái này có ích gì a?”
Chu Minh Dũ dựng đứng đồng hồ lên, cho Chu Thành chí đỡ lấy, hắn mở hộp đựng đồng hồ bên dưới, lấy ra một sợi dây chuyền kim loại hình chìa khóa để lên dây cót cho đồng hồ.