Trương Căn Phát tùy cơ ứng biến, “Đừng sợ, Đảng cùng nhân dân sẽ không bỏ mặc chúng ta, rất nhiều địa phương khác được mùa, một mẫu đất ba ngàn cân, còn có rất nhiều nơi đến bốn ngàn cân bảy ngàn cân. Nhiều lương thực như vậy nhất định sẽ cứu tế lương thực cho chúng ta, đến lúc đó dùng điểm công tác để nhận lương thực.”
Các thôn dân vừa nghe xong liền cảm thấy như vậy cũng không tồi, được vậy thì tốt quá, vốn đang giương cung bạt kiếm với nhau, mọi lập tức hòa hoãn lại, vừa nói vừa cười.
Chu Bồi Cơ nhìn thấy thì cười lạnh, trên đường trở về nhỏ giọng nói với ba của hắn: “Ba, theo con thấy buổi tối chúng ta nên nhanh chóng lấy lưỡi hái đi cắt ngang mấy cây lúa mì kia đi.”
Chờ những người này phân chia lương thực, nói không chừng đến chết đói cũng chưa thấy.
Chu Ngọc Trung trầm mặt thấp giọng nói: "Để ba đi thương lượng.”
Dựa theo sự quan sát của đám người Chu Bồi Cơ, Đội ba và Đội bốn vẫn còn dư lại một nửa lúa mì, nhưng ước chừng bộ dáng của Trương Căn Phát như thế kia là vẫn còn muốn trồng tiếp ruộng thí nghiệm, một nửa kia không phải nổ bung rơi trên mặt ruộng thì cũng bị thối rữa nằm dài trên mặt đất, cho nên bọn họ quyết định thay trời thu lúa mì.
Sau khi trời sáng, người của Đội một cùng Đội hai cũng phát điên rồi, là điên cuồng thu hoạch lúa mì.
Người của Đội ba Đội bốn cũng điên rồi, có người tiếp tục đi đào lúa lên trồng ruộng thí nghiệm, có người đi bắt chim sẻ -- bởi vì đại đội trưởng đã nói, lương thực cứu tế phải dùng điểm công tác để đổi, đương nhiên phải bắt một cách điên cuồng hơn mới được.
Toàn thôn đều điên rồi.
Càng điên hơn chính là Trương Căn Phát, ông ta lại dẫn theo Trương Kim Hoán đi lấy hai chiếc xe ngựa của Đội ba, vội vàng chạy lên trấn trên, muốn nói một tiếng cho nhóm cán bộ ngày mai hãy xuống thị sát, hôm nay trong thôn khai hoang không thích hợp tham quan.
Ông ta biết, chuyện trang trại nhà họ Chu phát cháy không cách nào giấu được, hiện tại trấn trên chưa biết nhưng chờ đến buổi trưa cũng sẽ nghe nói. Ông ta muốn báo cáo trước khi trấn trên phái người xuống thị sát.
Ông đem chuyện phát cháy nói thành khai hoang, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, còn nói cái gì mà tuy rằng thiêu vài mẫu đất, nhưng mà số lượng không nhiều lắm.
"Chút tổn thất này bọn tôi vẫn gánh vác được, dù sao cũng đã có một mẫu sản lượng ba ngàn cân rồi.”
Vốn ông ta suy nghĩ, có khả năng phải tốn một chút mồm mép mới có thể lừa gạt được chuyện này, nào ngờ lãnh đạo trấn trên đều không có mặt.
Văn phòng chỉ có một người thư ký, anh ta không thèm quan tâm đến mọi chuyện, chỉ ghi chép chuyện này lại.
Ông ta hỏi thăm một chút, thì ra nhóm cán bộ nhóm đều đi đến huyện, bởi vì trấn Vọng Tiên đã thả một quả vệ tinh lương thực -- mẫu đất có sản lượng năm ngàn sáu trăm tám mươi chín cân, huyện ủy tổ chức cho các bí thư trưởng của từng trấn cùng đi tham quan.
Cho nên tạm thời sẽ không đi đến trang trại nhà họ Chu, có lẽ sẽ bị xếp hàng một khoản thời gian, dù sao vẫn còn nhiều trấn khác, mẫu đất của người ta có sản lượng còn cao hơn so với ba ngàn cân.
Trương Căn Phát thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng vô cùng tức giận, con mẹ nó, những người này khẳng định là sao chép ý tưởng của ông ta.
Nhưng mà cũng tạm thời được an toàn, nhóm cán bộ sẽ không đi đến trang trại nhà họ Chu thị sát, ông ta còn đủ thời gian để bù đắp, người ta năm ngàn cân, vậy thì ông ta sẽ là tám ngàn cân, mười ngàn cân!
Đem hết tất cả lúa mì ở trong thôn đều trồng lại!
Ông ta vừa nghĩ ra được một ý nghĩ “thiên tài” như vậy, hiển nhiên là phải lập tức đi về gây họa cho thôn dân, đương nhiên cũng chỉ có thể gây họa cho Đội ba Đội bốn, mấy người khác sẽ không nghe theo sự sắp xếp của ông ta.
...
Bên cạnh đó, Mạc Như cũng đi đến chỗ ruộng lúa mì bị đốt cháy ngày hôm đó quan sát một chút, cô vui mừng khi phát hiện dưới tầng tro tàn của ruộng lúa mì ẩn giấu một lớp hạt thóc, chẳng những không đốt bị đốt trọi mà ngược lại còn chín.
!!!
Đương nhiên không thể lãng phí.
Hiện tại công năng thu đồ của không gian cô đã dùng đến mức vô cùng thành thạo, mảnh ruộng bị đốt sạch sẽ, tất cả đều là tro cùng với hạt lúa đã chín, không có "vũ khí bí mật” nào có thể làm ngán chân.
Cho nên cô trực tiếp rửa chân sạch sẽ, sau đó cởi giày đi chân trần trên mặt ruộng, những nơi đi qua mấy hạt lúa kia đều lập tức bị cô thu vào trong không gian.
Bởi vì không gian và ý niệm có liên kết tương thông với nhau, cô chỉ thu hạt lúa mì mà không thu tro bụi, cho nên hạt lúa vẫn sạch sẽ như cũ. Có người thấy cô ở nơi đó đi tới đi lui thì rất tò mò, nhưng mà cô là kẻ ngốc cho nên cũng không ai quan tâm cô đang lầm gì, họ cũng nghĩ cô sẽ không làm nên trò trống gì.