Chu Thất Thất: “Thím lỗ hết bao nhiêu vốn cho nhà rồi ạ?”
Trương Cấu còn chưa hiểu được câu chuyện, “Cháu nói gì?”
“Cháu nói là, đồ lỗ vốn to như thím, thì lỗ mất bao nhiêu tiền rồi!” Chu Thất Thất hai mắt phát sáng.
Trương Cấu cứng họng, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, chị ta cũng chẳng buồn tức giận.
Thật là đáng ngạc nhiên, làm sao một đứa trẻ lại có thể bướng bỉnh như thế.
Đây là ai đã dạy chị ta.
Chu Thất Thất hai tay chống nạnh, đôi mắt rực sáng, tiếp tục nói to: “Dì ba, bọn cháu là đồ tốn tiền nuôi thì dì cũng là đồ tốn tiền nuôi, dì còn tốn nhiều tiền hơn cháu, sau này không được mắng bọn cháu nữa.”
Lúc này, người trong nhà gánh vác, xách cuốc, đúng lúc đang trò chuyện trên đường về.
Người đi vào cửa trước là ông Chu, ông ấy đang đi đến chỗ bức tường phù điêu, nhưng nghe thấy Chu Thất Thất nói, ông ấy vội dừng chân quay lại, coi như không có chuyện gì, dựa cuốc vào bức tường phù điêu, một tay ông ấy rút cái tẩu thuốc và đi dạo.
Anh em Chu Minh Nguyên nhịn cười đi phía sau, cho dù Chu Minh Quang nhìn vợ mình bị con bé hứ há lại cũng chẳng muốn đến giúp, ngược lại anh ta chỉ đến xem náo nhiệt.
Nhưng Chu Minh Nguyên cũng sợ em dâu xấu hổ nên ra hiệu cho các em trai đừng đi vào trong, các an hem đành trốn bên ngoài bức tường phù điêu.
Vẻ mặt Trương Cấu run rẩy, tay bắt đầu run cầm cập, giọng nói run bần bật: “Cái con bé này, đứa trẻ bướng bỉnh, cháu là hậu bối không được nói chuyện như thế với trưởng bối, không có giáo dục, mất mặt, dì sẽ bảo ba mẹ đánh cháu.”
Nếu không phải là con gái của chiến sĩ thi đua, nếu là con gái của nhà người khác thì cho dù là ai cũng tát cho một phát rồi tính.
Chu Thất Thất chau mày: “Cháu không phải là đứa trẻ bướng bỉnh, cháu là đồ tốn tiền nuôi, dì cũng là đồ tốn tiền nuôi. Chúng ta so lớn nhỏ, không có cháu thì dì biến thành nhỏ, sau này đồ tốn tiền chính là dì.”
“Ha...Ha ha...”
“Ha ha ha ha ha”
Các anh em chịu không nổi nữa, cũng không biết ai cười thành tiếng trước, sau đó cười một tràng ha ha ha, từng người một không màng đến hình tượng, không màng đến Trương Cấu sẽ thẹn quá hóa giận.
Trương Cấu nghe tiếng cười của đám đàn ông ở trong sân, chị ta chợt xấu hổ đỏ mặt, cũng không màng tranh luận với Chu Thất Thất, chị ta tức giận che mặt khóc rồi chạy về chái nhà phía tây, nằm lên chiếc chăn khóc.
Chu Minh Nguyên hắng giọng: “Ai cười trước đây? Đồng cảm chút đi.”
Chu Minh Lâm nói: “Anh ba.”
Chu Minh Quang: “Anh hai cười trước đi.”
Chu Minh Nguyên: “Đừng nói linh tinh nữa, em mau đi dỗ đi.”
Chu Thất Thất thấy bọn họ đi vào, lập tức nở nụ cười ngọt ngào và hỏi thăm từng người.
Chu Minh Nguyên cười nói: “Thất Thất của chúng ta thật hiểu chuyện, là người lễ phép nhất... a, ha ha.” Anh ta đột nhiên ý thức được vừa rồi Thất Thất lễ phép còn chọc dì ba giận dữ chạy vào phòng khóc, anh ta nói cô bé lễ phép nhất, đây chẳng phải là đồng nghĩa với viêc mắng chửi nhà anh ba hay sao, ái chà, lỗ mãng quá.
Chu Thất Thất đã đi dỗ Lan Tử Nhi và Đới Tử rồi, mỗi người cho một cây kẹo, ra lệnh: “Đừng khóc nữa.”
Hiện tại, Lan Tử Nhi không còn thích khóc nữa, nhưng khóc đến đau lòng khi bị Trương Cấu tát một cái. Đới Tử mới có tám chín tháng, đang lúc chơi đùa vui vẻ, nhưng Trương Cấu suốt ngày mắng chửi cô bé là đồ nuôi tốn tiền, nhìn không quen thì mắng chửi hai câu, tát hai cái, làm cho đứa trẻ vốn đang vui cười ngây dại giờ ngày nào cũng khóc oe oe.
Trước đây là Cúc Hoa và Nê Đản Nhi trông coi Lan Tử Nhi, nhưng hiện tại Lan Tử Nhi cũng lớn chút rồi, Trương Cấu ngại để Cúc Hoa trông giúp nên bảo Lan Tử Nhi trông. Lan Tử Nhi thích nhất là chơi cùng Cúc Hoa và Kha Lạp Nhi, hiện tại chẳng những không được chơi mà còn phải suốt ngày trông coi em gái khóc lóc om sòm, tè lên cả người, tất nhiên cô bé cũng không vui nên hai chị em suốt ngày cãi nhau ỏm tỏi khiến cho Trương Cấu thấy phiền trong lòng, tất nhiên là cũng mắng chửi hai câu rồi tát hai cái.
Chẳng phải khóc đến xé lòng.
Lúc này được ăn viên kẹo, cả hai đứa trẻ đều không khóc nữa, đứa nào cũng vui mừng.
Mọi người đều là đứa lớn dỗ đứa nhỏ, nhà bọn họ là đứa nhỏ dỗ đứa lớn. Chu Minh Nguyên thấy cũng kỳ lạ, Thất Thất đứa bé này cũng không tầm thường.
Anh ta nhìn quanh: “Cúc Hoa đâu, sao không chơi với các em?”
Lan Tử Nhi méo miệng ấm ức: “Đến trường chơi rồi ạ.”
Cô bé cũng muốn đi, nhưng cô bé phải trông chừng cái đồ tốn tiền nuôi này.
Trương Cấu ở trong phòng nghe thấy bên ngoài nói cười, chị ta còn định nói đợi Mạc Như và Út Năm đến, nhất định sẽ kiện.
Kết quả là hai vợ chồng chẳng đến ăn cơm.
...
Nếu đã bắt đầu dân chủ dạy bù thì có thể quang minh chính đại phân chia thành phần lại một lần nữa cho mọi người, Thôi Phát Trung đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Mạc.