Mạc Như hỏi chuyện một lúc, thôn bọn họ học thêm dân chủ không lợi hại, nhưng Nhậm Gia Trang ở sát bên lại rất lợi hại.
Còn bắn chết một người.
Mạc Như cũng không ở lại lâu, cô mang hạnh về nhà.
Sau bữa ăn tối, các xã viên dọn dẹp nông cụ, chuẩn bị công cụ thu hoạch lúa mì, Mạc Như đưa con gái đi dạo bắt vài con ve sầu.
Đợi đến khoảng tám chín giờ thì về nhà ngủ.
Chu Minh Dũ từ bên ngoài trở về nhà, anh tắm rửa ngoài sân rồi đi vào phòng.
Mạc Như đang kể chuyện dỗ con gái ngủ, hôm nay Chu Thất Thất ở bên ngoài quá trớn rồi. Lúc này, câu chuyện Ô Kê quốc vẫn chưa kể xong đã ngủ khò khò rồi.
Mạc Như nghiêng đầu nhìn anh: “Nước vẫn còn lạnh, cẩn thận bị cảm đấy.”
“Không sao, phơi năng nóng hổi.” Chu Minh Dũ thay quần đùi, để vai trần lên giường đất.
Có vợ ngón tay vàng thật tốt, trong nhà không có một con muỗi nào.
Bởi vì không có muỗi nên nhà bọn họ không treo màn, mở cửa sổ gác mái và cửa sổ phía sau, trong phòng lành lạnh, không nóng chút nào.
Anh cẩn thận năm trên cẩn thận nằm xuống bên cạnh Mạc Như, nhẹ nhàng sờ lên bụng cô: “Có động tĩnh gì không?”
Mạc Như cười nói: “Kỳ lạ lắm, thực sự có, em có cảm giác sùng sục như thể có người đang thổi bong bóng.”
Chu Minh Dũ bò đến nghe thử nhưng không nghe thấy gì, anh lại đứng dậy chạm vào con gái, hôn vào bàn chân nhỏ của cô bé, vừa tắm xong, bôi nước dưa chuột, đã lắm.
Anh nghiêng người sang một bên trò chuyện với Mạc Như: “Anh đang nghĩ, chúng ta cũng phải làm cho Thôi Phát Trung ngột ngạt rồi, dân chủ học thêm, cũng không thể chỉ dạy cho người khác mà không dạy cho nhà ông ta. Nếu đã muốn tìm ra u ác tính tiềm ẩn trong con người thì chẳng phải cái này dành riêng cho gia đình ông ta sao?”
Mạc Như mừng thầm trong lòng, đúng thế, anh Út Năm biết viết thư nặc danh nhất.
...
Ngay sau đó, công xã và huyện ủy lại lần lượt nhận được thư nặc danh, tố giác Thôi Phát Hậu, anh trai của tiền bí thư Thôi Phát Trung thuộc đại đội Mạc Gia Câu, từng làm phiên dịch cho quân đội Nhật trước giải phóng.
Bởi vì lúc đó ông ta là phiên dịch bên cạnh sĩ quan Nhật nào đó, rất ít khi ra ngoài, cũng chưa từng có qua lại với tổ chức kháng Nhật sau lưng địch nên có rất nhiều người không biết.
Mặc dù họ đã từng bí mật tài trợ cho các tổ chức chống Nhật trong chiến tranh chống Nhật, nhưng khi quân Nhật đầu hàng, gia đình họ thậm chí đã ủng hộ tất cả tài sản của mình cho cuộc chiến giải phóng.
Nhưng điều này không thể che giấu được một thực tế là gia đình họ đã chuẩn bị sẵn, mọi việc đều suôn sẻ.
Vừa nhận được vài bức thư nặc danh, Liễu Hồng Kỳ hoảng hốt nhanh chóng đạp xe đến huyện ủy tìm bí thư Lữ báo cáo.
Lúc này, bí thư Lữ cũng nhận được thư nặc danh đang không biết phải làm sao, anh ta và Cao Thụy Dương có tính cách khác nhau, nhìn chung vẫn là cầu xin ổn định và yên ổn.
Bởi vì chuyện này có ảnh hưởng nghiêm trọng, bí thư Lữ cũng không dám tùy ý đưa ra chủ ý, cho nên vẫn gọi điện cho ủy ban địa phương để báo cáo.
Anh ta gọi điện thoại cho Cao Thụy Dương, nghe nói xong Cao Thụy Dương bảo anh ta giữ bí mật, tuyệt đối không được để lộ tin tức, anh ta phải báo cáo cho bí thư Phó.
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đây là chủ trương hiện nay, cho dù nhà họ Thôi có công lao to lớn đến đâu cũng phải điều tra kỹ càng.
Dưới hoạt động của Cao Thụy Dương, ủy ban địa phương lập tức ra lệnh triển khai bí mật hai chiều, vừa điều tra từ phía dưới, vừa điều tra từ quân đội, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ u ác tính nào.
Vào thời điểm thiên về tả, thà phán đoán sai còn hơn lọt lưới thì tình huống này phải được xem xét một cách nghiêm túc.
Tuy nhiên, để không rút dây động rừng, ủy ban địa phương ra lệnh không được tiết lộ tin tức nào, hơn nữa ủy ban địa phương đã cử một điều tra viên bí mật phụ trách vấn đề này.
Thực ra, trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật và chiến tranh giải phóng, đã có nhiều đại địa chủ, các nhà đại tư bản đều ra sức ủng hộ cách mạng. Sau khi kiến quốc, bọn họ là người có công, biểu hiện rất tốt, cơ bản đều được đưa vào các tổ chức chính quyền các cấp.
Trong cải cách ruộng đất, những người này không bị tổn thương nhiều.
Về sau phong trào xã hội giáo dục, bọn họ căn bản không hao tổn bao nhiêu, nhưng trong thời gian Cách mạng Văn hóa, bởi vì phong trào toàn quốc hóa và trẻ hóa, có rất nhiều nhân tài lần lượt gặp xui xẻo.
Chu Minh Dũ và Mạc Như không biết sự sắp xếp của ủy ban địa phương, bởi vì không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào, cũng không nghe nói Thôi Phát Trung bị điều tra nên cứ tưởng thư nặc danh không có hiệu quả, các lãnh đạo cũng không tin vào bức thư tố giác này.
Tuy nhiên, anh muốn nhà họ Thôi phải nếm trải điều này trước, cho dù không bắt được khối u của Thôi Phát Hậu thì cũng có thể gieo mầm nghi ngờ.