Vậy nên sau khi vào tiểu đội nhà bếp, dù là nấu nồi cơm to hay bếp nhỏ, cậu ta đều làm rất nghiêm túc. Cậu ta chịu khó lại ít nói, rất hòa thuận với các đồng đội của tiểu đội nhà bếp, bọn họ đều rất thích cậu ta.
Nhất là hiện tại lương thực và vật tư thiếu thốn, rau thịt eo hẹp, các đầu bếp khác lại lười vận dụng trí óc nên chuẩn bị bữa ăn theo cái có sẵn, nhưng anh ta nhất định phải nghiên cứu ra món mới.
Không cần thịt cũng có thể chế biến tra món thịt heo kho với thành phần là mì căn, bí đao hoặc đậu phụ loại một, đây đều là những câu chuyện ba mẹ kể từ xa xưa.
Anh ta nghiên cứu rồi làm ra món mới, các chiến sĩ ăn rất ngon, ai cũng nói tài nghệ nấu ăn đã ngày càng tốt hơn. Anh ta cũng không kể công, coi như là công lao tập thể của tiểu đội nấu ăn, anh ta còn cho một cựu chiến binh một cơ hội tốt để đến một nhà hàng quốc doanh trong thành phố, chuyên phục vụ các món chay thay thế thịt.
Đúng lúc này, có tin tức từ tiểu đội truyền tin nói rằng tiểu khu quân sự sẽ giúp các huyện bắt châu chấu, chỉ định một vài đội phải điều động, để các xã viên trong đội khác chủ động đăng ký.
Sau khi nghe thấy, Mạc Ưng Đường đi đăng ký không chút do dự.
“Anh bảo nói Mạc, sao em ngốc như thế? Chũng ta là lính đi nghĩa vụ, năm sau phải chuyển ngành, đến tiền tuyến nguy hiểm để làm gì? Em tưởng bầy châu chấu kia dễ đối phó lắm sao? Anh nói em nghe, lúc nhỏ ông nội anh cũng trải qua nạn châu chấu, phù… thật đáng sợ, bọn chúng cắn người đấy, em có tin không?”
“Tin.”
“Tin mà còn đi?” Nhân viên nhà bếp Trương Binh lớn hơn cậu ta một tuổi, tận tình khuyên bảo: “Đây chính là em, anh sẽ không nói gì người khác, em xem tiểu đội nhà bếp chúng ta, làm gì có ai đăng ký?”
“Em đi, mọi người không cần đi.”
Quả nhiên mệnh lệnh đã truyền xuống rất nhanh, bộ hậu cần và bộ chính trị, cũng như đơn vị thường ngày không cần huấn luyện cường độ cao và không có nhiệm vụ tuần tra chiến đấu hàng ngày, tất cả đều được yêu cầu cử người đi giúp đỡ bắt châu chấu.
Trương Binh không nói gì nữa, anh ta thực sự không muốn đi, anh ta sợ thứ đó.
Đừng xem anh ta là người nông thôn, sau khi nghe ông nội kể câu chuyện đó, từ nhỏ anh ta đã sợ châu chấu rồi.
Mạc Ưng Đường đăng ký đi bắt châu chấu, đối với tiểu đội nhà bếp mà nói, tất nhiên là nguy hiểm và vất vả hơn bọn họ, cho nên ai cũng đặc biệt cảm kích, họ còn gói cho cậu ta bánh bao nhân thịt, ăn vào là no, còn có thể mang theo năm sáu cái.
Đợi sau khi đơn vị tập hợp xuất phát, Trương Binh lau nước mắt, cảm khái với tiểu đội trưởng lùn và mập, nói: “Út Mạc đúng là đồng chí tốt.”
Tiểu đội trưởng gật đầu: “Khác với mọi người.”
Mạc Như không muốn bắt châu chấu cùng nhiều người, như thế thì cô không thể thể hiện hết mức, cô phải hành động một mình.
Cô bàn bạc với Chu Minh Dũ: “Anh Út Năm, chúng tôi phải tranh thù đi đến phía bắc trong đêm.”
Chu Minh Dũ: “Anh đã nói với chú và Bồi Cơ rồi, chúng ta phải chào hỏi khoa trưởng Khâu một tiếng rồi đi.”
Chào hỏi với khoa trưởng Khâu xong, Mạc Như cũng xin được một chiếc xe đạp, rồi dặn dò Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ, bảo bọn họ dẫn dắt các xã viên bên này, còn hai người họ hành động một mình.
Bí thư Lữ đã nói trước, bảo bọn họ đừng hạn chế chiến sĩ thi đua, cô muốn hành động thế nào thì cứ hành động như thế đó, không cần gò bó, cho nên Thiền Kế Lai và những người khác cũng không quan, xì xầm trong lòng là điều khó tránh khỏi.
Chu Minh Dũ và Mạc Như lãnh lương khô và dưa muối trong hai ngày từ tổ công tác. Hai người đạp xe đi về phía Bắc, băng qua đường mòn, Mạc Như vừa đi vừa bắt sâu bọ có hại, cô bắt được rất nhiều.
Trước chuyến đi này, những thứ trong không gian đã được đặt sẵn, hầm và gác lửng trong nhà lấp đầy lương thực.
Dù sao cũng không làm chậm trễ việc bắt châu chấu.
Đi được một lúc lâu, nhìn thấy trước mặt là một đập chứa nước lớn, đập chứa nước Tiểu Hắc Sơn.
Đập chứa nước Tiểu Hắc Sơn là đập chứa nước nhân tạo, chạy theo hướng đông tây ở huyện Cao Thành và sẽ chạy theo hướng nam bắc khi đi vào huyện Văn Xương.
Đoạn này không có nước, lộ ra đáy đập chứa nước khô cạn, đập chứa nước này là đường phân nước, châu chấu hoạt động nhiều ở phía bắc, phía nam thì nhẹ hơn, chỉ có một vùng nhỏ bị xâm nhiễm nên không có gì phải sợ cả.
Trứng châu chấu tồn tại giống như trứng ve sầu, có thể vùi dưới đất mấy năm mấy chục năm, đợi khi có điều kiện thích hợp sẽ dốc toàn lực nở ra, rất dễ dẫn đến tai họa.
Chẳng hạn như trứng châu chấu năm dưới đập chứa nước, cho dù không che kín cả bầu trời làm hại toàn huyện, nhưng làm hại trong phạm vi mười dặm là điều rất nhẹ nhàng.
Cho dù không cắn hết hoa màu và cây cối, nhưng cũng gây ra những thiệt hại không thể phục hồi cho hoa màu, diện tích bị nạn trên hàng chục nghìn mẫu là điều chắc chắn.