Ướt đầm đìa.
Anh chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh tỉnh dậy, sờ vào thì trời ơi, đây là ngã xuống nước sao? Sao chăn bông lại ướt thế này?
Anh giật mình, con gái tè dầm à.
Đã lâu rồi con gái không còn tè dầm, tám chín tháng nay không tè lên giường đất, sao giờ lại tè dầm rồi?
Anh vội vàng cầm đèn pin lên nhìn, không nhìn thì không sao, mà nhìn là thấy phát hoảng.
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Thất Thất nhăn một đống, nhíu mày mím miệng, bộ dạng rất tức giận, trên người cô bé chảy nước xối xả như nguồn suối.
“Vợ!” Chu Minh Dũ bế tắc, vội gọi Mạc Như dậy.
Anh sợ mẹ vợ thức giấc nên chỉ có thể nhẹ nhàng lay Mạc Như.
Mạc Như tỉnh dậy ngay sau đó, lập tức nhìn thấy tình hình của Chu Thất Thất, vội thu cô bé vào trong không gian.
Chu Minh Dũ xách chăn của Chu Thất Thất xuống vắt nước vào chậu.
Cũng may chăn của cô bé dày nên chỉ có cô bé bị ướt, người khác không hề hấn gì.
Mạc Như thấy con gái chảy nước ra ngoài xối xả ở trong không gian, nhất thời có hơi sốt ruột. Đứa trẻ này đang gặp ác mộng hay đang cáu kỉnh trong giấc mơ?
Cô lo lắng chỉ muốn tắt dị năng của con gái, không cho con gái dùng nước trong giếng.
Nghĩ như thế, ý thức dao động một hồi, thực sự đã cắt đứt mối liên hệ giữa giếng vòng ngọc và Chu Thất Thất.
Cơ thể Chu Thất Thất không còn chảy nước ra ngoài nữa.
Ơ?
Còn có thể như thế ư?
Thực sự đỡ lo rồi.
Tắt hết dị năng của con gái, để con không có cơ hội thể hiện, con sẽ không vô tình bộc lộ dị năng của mình.
Không còn nỗi lo về sau nữa.
Mạc Như tò mò nhìn, quả nhiên Chu Thất Thất không còn chảy nước ra ngoài nữa, hàng lông mày xoắn chặt ban đầu cũng đã thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ giãn ra.
Mạc Như dịu dàng an ủi cô bé bằng ý thức để cô bé thấy thoải mái, đừng sợ hãi, đừng nóng nảy, đừng lo lắng...
Cuối cùng, Chu Thất Thất đã ngủ rất ngon.
Bên ngoài không gian, hai vợ chồng thấy hơi buồn rầu.
Cũng may trong nhà có địa long, sau khi Chu Minh Dũ vắt xong chăn, anh hong khô trên băng ghế, mấy hôm nữa có thể hong khô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Như thức giấc bởi hai đứa con.
Chu Thất Thất khó chịu khi mẹ cho vào trong không gian, cô bé nghĩ là ba mẹ chê cô bé vướng bận hoặc phiền phức mới cho vào trong đó.
Chu Tiểu Bát cũng thức giấc rồi, cậu bé muốn bú sữa, cứ rầm rì, bộ dạng muốn khóc mà không khóc, nhìn rất đáng thương.
Mạc Như nhanh chóng đưa hai con ra ngoài, để tránh Thẩm Thục Quân lát nữa sẽ sang.
Chu Minh Dũ đứng dậy đi xuống đất, buổi sáng mùa đông trong phòng tối om nên anh thắp một ngọn đèn dầu.
Thẩm Thục Quân đã thức giấc rồi, nghe thấy động tĩnh của anh mới xuống đất đi đến thấy chiếc chăn ở trên băng ghế, ngạc nhiên hỏi: “Thất Thất tè dầm rồi sao?”
Chu Thất Thất: “Bà ngoại, sao có thể là cháu được, cháu không còn tè dầm nữa, chắc chắn là Tiểu Bát.”
Thẩm Thục Quân nhìn cậu bé: “Tiểu Bát tè nhiều thật đấy.”
Hai cái chăn to thế này đều ướt cả rồi.
Thấy em trai đang bú sữa, Chu Thất Thất chau mày, nhìn chằm chằm cậu bé: “Tiểu Bát, em tè ướt chăn của chị rồi, sao lại hư như thế.”
Chu Tiểu Bát tập trung bú sữa, không nghe thấy gì.
Chu Thất Thất nói: “Có thể là ba tè đó.”
Dù sao cũng không phải là con.
Chu Minh Dũ vừa đi tới cửa gian phòng chính, suýt chút nữa vấp phải bậc cửa, làm sao có thể là ba được?
Đứa con gái bướng bỉnh này.
Chu Thất Thất ở trên giường đất nhìn Chu Tiểu Bát há to miệng nuốt sữa, cô bé nuốt nước miệng, dụi vào vai của Mạc Như, dịu dàng nói: “Mẹ…”
Thẩm Thục Quân cười nói: “Làm chị rồi, không thể làm nũng nữa, đến đây, ngoại mặc đồ cho con.”
Mạc Như nói: “Thất Thất biết tự mặc.”
Chu Thất Thất cơ bản đã tự mặc quần áo từ khi một tuổi, hoàn toàn không cần người lớn giúp đỡ.
Lúc này cô bé đột nhiên không chịu, lắc đầu: “Không biết, con không biết, con không biết mặc đồ, mẹ mặc cho con.”
Mạc Như biết cô bé đang ganh tỵ làm ầm ĩ, cô không tức giận mà chỉ cười nói: “Được, con vào chăn trước đi, lát nữa mẹ mặc cho con, con mặc cho em nhé.”
Chu Thất Thất nghĩ giây lát: “Dạ.”
Cái thai này của Mạc Như ăn rất khỏe, sữa cũng đủ, tuy sữa tiết ra tùy theo lượng sữa mà đứa trẻ ăn, nhưng hiện tại Tiểu Bát đã no rồi mà vẫn chưa hết.
Chu Thất Thất thèm không kiểm soát được, thấy Mạc Như đặt em trai xuống, cô bé sà vào lòng Mạc Như, nằm lên cánh tay của Mạc Như: “Mẹ, Thất Thất muốn bú sữa.”
Thẩm Thục Quân vội nói: “Thất Thất ngoan, hiện tại cơ thể mẹ còn yếu lắm, chưa thể bồng con được đâu, nếu để mẹ còn gốc bệnh thì sau này vất vả lắm.”
Đứa trẻ lớn thế này, bế một lúc cũng đau cả cánh tay.
Chu Thất Thất nghe thấy mẹ sẽ vất vả, lập tức quan tâm: “Mẹ nằm xuống đi.”
Chu Thất Thất bú sữa cho đến hơn một tuổi, một tháng trước khi Mạc Như mang thai mới dứt sữa, lúc đó cô bé ăn sữa mạch nha, sữa bột. Ngoài việc ăn hai cữ vào buổi tối trước khi ngủ thì việc cai sữa cũng không quá khó.