Đột nhiên có người hô len: “Ai cha, Đội ba Đội bốn vẫn còn gần hai trăm mẫu chưa thu hoạch được.”
Có người vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nói: "Đáng đời, không thu hoạch được là vì bị người ta cột tay bọn họ tay sao? Còn không phải là vì bọn họ lười nhác hay sao?"
"Đúng vậy, lúc chúng ta giúp bọn họ dập lửa thì bọn họ đã nói gì? Không cần chúng ta quan tâm, đó chính là chuyện của đội sản xuất bọn họ.”
“Cho dù là nói thế, nhưng nhiều lương thực như vậy, thực sự làm cho người ta đau lòng.”
…
So sánh với hai đội kia, người của hai đội này tổng kết ra được bài học kinh nghiệm.
“Chúng ta có thể thu hoạch được, ít nhiều cũng nhờ đội trưởng chỉ huy và có chú Hai đi đầu.”
“Còn có lưỡi hái của Minh Dũ cũng dẫn đầu rất tốt, mang lại cho chúng ta sự cổ vũ rất lớn.”
Mọi người đều nói phải.
Không chỉ sức của một mình anh làm bằng năm sáu người cộng lại, mà anh còn nói ra sẽ nhận lãnh nhiều cánh đồng cho anh em bọn họ đi đầu làm việc để kích thích các thành viên trong đội, mọi người đều được huy động một cách nhiệt tình, không ai lười biếng hay dùng mánh lới, Đội hai lại kéo theo Đội một, nhờ vậy mới có được thành quả đáng mừng của hôm nay.
Mưa xối xả khoảng một tiếng đồng hồ, tới mau mà đi cũng mau, sau khi tan mưa lại là một ngày nắng.
Bầu trời không mây!
Ánh nắng chói chang làm cho trận mưa vừa rồi giống như là một ảo giác.
Mọi người lại nhanh chóng thu xếp lấy lúa mạch đem ra phơi, bởi vì trời mưa quá nhanh, tất cả nước đều rút hết, mặt bãi tràng không bị hư hại, chỉ cần phơi khô mặt đất một chút là đã có thể dùng tiếp, không cần phải nén bãi một lần nữa.
"Bãi tràng mà để chú Hai nén thì dùng tốt khỏi phải bàn, cho dù là Long Vương đến cũng không làm gì được.” Mọi người đều sôi nổi giơ ngón tay cái lên khen ông Chu.
Ông Chu nói: “Đừng vội xuống bãi tràng lúc này kẻo dẫm dính mặt trên, để phơi khô một lúc rồi hãy đến.”
Ông Chu lại tăng cường sắp xếp các công việc khác, trời mưa nên tạm thời chưa ai xuống ruộng được, ông phân mấy người khéo tay tập trung ở phía trước nhà của đội sản xuất để sửa chữa công cụ. Muốn cày cuốc vào vụ hè thì những lưỡi cày, cái cuốc, ống gieo giống v.v đều phải được sửa chữa tốt, miễn cho lúc làm việc dễ bị hư hỏng. Tuy rằng lúa mì thu hoạch xong rồi, cũng đập lúa rê thóc xong rồi, nhưng vẫn còn phải đi nhặt rơm lúa mì, cắt cỏ, ủ phân, v.v, đây đều là một ít việc nhẹ nhàng, ông sẽ sắp xếp những người lao động chân yếu tay mềm đi làm.
Thu hoạch xong lúa mạch Chu Minh Dũ lập tức được tự do một chút, sáng sớm hôm sau anh lại bắt đầu bận rộn việc dựng nhà, nhờ anh ba và mấy người anh em họ của Chu Minh Quốc đi hỗ trợ chặt cây.
Trong nhà Chu Thành Chí có cây đã trưởng thành, nguyện ý đưa cho anh sử dụng, nhà bác cả Chu Thành Nghĩa cũng có hai cây. Theo ý ông Chu chỉ cần mượn một cây là được, nhưng Chu Minh Dũ nghĩ, qua vài ngày nữa sẽ luyện sắt thép cho nên cây cối đều bị chặt hết, chi bằng cứ để anh chặt.
Cho nên anh nhờ các anh trai hỗ trợ chặt hết cây của nhà Chu Thành Chí và Chu Thành Nghĩa.
Vợ của Chu Thành Chí là Lý Quế Lan có chút không vui, thời điểm ăn bữa trưa liền lẩm bẩm với chồng mình: "Ông nói cái tên lỗ mãng kia rất tốt, ông xem hắn tới chặt cây kìa, cũng không thèm hỏi han gì liền chặt hết cả hai cây, không phải nói chỉ chặt một cây thôi sao?”
Chu Thành Chí: "Tôi nói nó tùy ý sử dụng, nó muốn lấy mấy cây thì cứ chặt mấy cây.”
"Vì sao hắn không đi chặt cây nhà chú Ba chú Tư của hắn đi.” Lý Quế Lan tức giận, "Bọn họ đều là chú ruột của hắn, ông thì lại không phải.”
"Bà thôi đi có được không, đúng thật là phụ nữa tóc dài kiến thức ngắn.” Chu Thành Chí nói: "Ruột thịt hay không ruột thịt cái gì, dựa trên nguồn gốc, chỉ cần là cùng một nguồn gốc thì đều là ruột thịt cả. Nếu như không có bọn họ tôi có thể làm được cái chức đội trưởng này sao? Không phải bà làm cái gì cũng đều được phân cho việc nhẹ nhàng hay sao?”
Tuy rằng Chu Thành Chí có khả năng làm việc lại không chiếm lợi lộc, nhưng vẫn có thể phân cho vợ mình cùng con cái trong nhà làm một vài việc nhẹ nhàng.
Lý Quế Lan bĩu môi, "Tôi cũng đâu có nói không cho hắn sử dụng, chẳng lẽ tôi còn không biết phân biệt nặng nhẹ hay sao? Tôi nói vậy thôi mà ông còn cho là thật. Chỉ là tôi bực mình thay cho nhà chú Hai, ông nói xem, lúc trước chú ấy đối xử rất tốt với nhà chú Ba chú Tư, hiện tại dựng nhà cần dùng gỗ thì hai nhà kia cũng đều không chịu bỏ ra. Chú Ba không cho cũng đành, là vì chú ấy vẫn còn tức giận, còn chú Tư kia thì sao? Tuy cũng không phải cũng một mẹ đẻ ra, nhưng lúc trước khi sáu bảy tuổi bị mẹ bỏ rơi, còn không phải dựa vào gia đình chú cả và chú Hai nuôi lớn hay sao? Theo tôi thấy chú Tư của bọn họ là người lòng dạ hẹp hòi, xảo quyệt nhất.”