Đến nhà phía Nam, khắp sân đều là tiếng la lối của trẻ con, xen lẫn tiếng khóc của con nít.
Tháng trước Vương Kim Thu sinh một đứa con trai, hai ngày này mới ra khỏi cử, con trai kia của cô ta so sánh được với Chu Thất Thất lúc vừa ra đời. buổi sáng thì ngủ. buổi tối thì khóc. khó trông chừng lắm.
Cho dù là buổi sáng, sau khi ăn no uống đủ, nhiều lúc cũng khóc cả tiếng mới ngừng lại.
Lúc này đang khóc thét đau hết cả lòng, khiến người ta nghe cực kỳ đau lòng.
Mấy đứa nhỏ thấy Mạc Như bước vào, đều vui mừng chạy lên, nói rằng thím đến rồi.
Chu Thất Thất thì đi chơi với bọn nó.
Trương Cấu ra ruộng còn chưa về, Đinh Lan Anh phụ trách nấu cơm.
Nhà kính trồng nấm có Chu Diệu Hồng phụ giúp, thì chị ta cũng không bận rộn như thế nữa, phụ trách nấu cơm cho gia đình.
Trương Thúy Hoa khó khăn lắm mới giải phóng được từ nhà ăn, không muốn nấu cơm nữa, thà là xuống ruộng trồng đậu phộng.
Mạc Như chào hỏi với Đinh Lan anh một tiếng, rồi nhìn thấy Vương Kim Thu ở bên gian phía tay ẵm con đi qua đi lại dỗ dành.
Thằng bé khóc đến nấc cục, tím tái hết cả mặt.
Mạc Như bèn ôm Tiểu Bát qua đó, Tiểu Bát đáng lẽ ngủ rất thoải mái trong lòng của cô ấy, lúc này nghe thấy tiếng khóc oa oa ngay lập tức tỉnh lại, mắt tròn xoe nhìn xem là chuyện gì.
“Chị dâu à, Tiểu Xuân Lai thế nào rồi?”
Vương Kim Thu vừa sốt ruột vừa đau lòng, mồ hôi nhễ nhại, “Cũng không biết thế nào, cứ đến lúc này là khóc, chị dâu hai, Sỏa Ni à, hai người nói phải làm thế nào đây, mau nghĩ cách đi chứ.”
Bản thân cô ta cũng sắp khóc rồi.
Xuân Lai được sinh vào ngày mùng 5 tháng 2, vào ngay tiết xuân phân, kêu Trương Thúy Hoa đặt tên, bèn đặt là Chu Xuân Phân.
Vương Kim Thu thì sửa lại thành Chu Xuân Lai, Trương Thúy Hoa cũng không để tâm.
Mạc Như nói với Vương Kim Thu rằng: “Chị dâu à, ôm đến giếng trời đi vòng vòng, để nó thích nghi một chút.”
Khóc quấy vào lúc này, sau này có người phát minh một cái từ gọi là khóc hoàng hôn, hay là hội chứng tổng hợp hoàng hôn gì đó, nói là ruột của con nít còn chưa phát triển tốt, xuất hiện đau nhói với các mức độ khác nhau, nhưng lại không có cách nào điều trị, chỉ có thể để cho nó khóc.
Thông thường từ đầy tháng đến lúc một tháng tuổi sẽ nặng nề nhất, sau hai ba tháng thì sẽ nhẹ hơn.
Có những đứa nhỏ có thể dỗ một chút phân tán sự chú ý, có những đứa thì sẽ khóc dữ dội lắm.
Hai chị em Chu Thất Thất và Chu Tiểu Bát đều không khóc, không biết có phải là công lao của không gian không, chúng nó phát triển rất tốt.
Nghe Đinh Lan Anh và Trương Cấu nói Nê Đản Nhi thì không khóc, nhưng mà Hoa Cúc và Lan Tử Nhi thì khóc rất nhiều.
Cô ấy thấy Vương Kim Thu bọc đứa bé dày quá, trong nhà thì đóng cửa bịt kín cửa sổ ngột lắm, chắc là thằng nhóc không thích, ra ngoài hít thở một chút phân tán sự chú ý không chừng sẽ tốt hơn.
Thật sự là nhìn thấy thằng nhóc khóc đáng thương quá đi.
Vương Kim Thu nhìn bên ngoài, trong đây vừa mới đầy tháng, bên ngoài cũng không ấm áp, lỡ như mà ra ngoài trúng gió bị cảm thì sao?
Con của mình thì mình đau lòng.
Cô ta cứ ôm dỗ dành, mãi không được, trở nên sốt ruột, “Sỏa Ni, có thể giúp chị đến phòng y tế mời bác sĩ đến xem thử không.”
Mạc Như đồng ý một tiếng, ôm Tiểu Bát vừa muốn bước ra ngoài, Đinh Lan Anh bèn la lên: “Hoa Cúc à. con nhỏ nhắn nhanh nhẹn, đi gọi một tiếng.”
Hoa cúc bèn bạch bạch chạy ra ngoài.
Mạc Như thấy Vương Kim Thu ôm nhóc con chặt như vậy, trong nhà lại tối, bèn giúp cô ta châm đèn lên.
Trong tích tắc đèn sáng lên, Tiểu Xuân Lai dừng lại một chút, chuyển mắt qua đó.
Mạc Như liền cười cười với nó, “Tiểu Xuân Lai à, chơi với anh nào.”
Cô ấy muốn phân tán sự chú ý của nhóc con, như vậy thì nó sẽ quên đau cũng không khóc nhiều như thế nữa.
Vương Kim Thu thấy con trai dừng lại được một chút, cũng thở phào, bèn ẵm qua nói chuyện với Mạc Như.
Chưa được hai câu lại bắt đầu khóc.
Mạc Như lại nói: “Tay em ấm áp, để em xoa bụng cho nó thử một chút.”
Lúc cô ấy ở phòng y tế, từng học một ít kiến thức hộ lý với Phó Trân, biết rằng đối với con nít thì nên dùng sức như thế nào.
Bản thân Vương Kim Thu cũng từng xoa cho con, hoàn toàn không có tác dụng, thằng bé khóc dữ dội lắm, càng không tin là Mạc Như xoa một chút là sẽ có tác dụng.
Do dự một chút, cô ta nhìn bên ngoài giọng điệu cũng trở nên bất mãn, “Sao bác sĩ còn chưa đến nữa chứ.”
Mạc Như thấy thằng nhóc khóc tím cả mặt, cũng không so đo với cô ta, kêu cô ta để xuống xoa thử xem, “Em từng học vài chiêu với bác sĩ, Thất Thất đau bụng rất thích để em xoa.”
Vương Kim Thu không còn cách nào, bèn đặt con trai lên phảng.
Mạc Như dùng một sức rất nhẹ để xoa bụng cho nó, vừa xoa vừa để ý xem phản ứng cho nó.